Nhật Kí Làm Thêm Trong Thế Giới Quỷ Dị

Chương 2

“Còn gì nữa không?”

“Mắt người ta không còn tròng đen hay lòng trắng nữa, mà toàn bộ là màu đen.”

“Thế còn anh thì sao?”

“Tôi? Tôi thì bình thường mà. Mắt tôi có lòng trắng bên ngoài, tròng đen bên trong.”

“Vậy anh cho rằng mắt của người bình thường nên có tròng đen và lòng trắng?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Bác sĩ không trả lời. Ông nhìn Tông Nhạc một cái, lắc đầu, lẩm bẩm “hết cứu rồi, hết cứu rồi”, rồi tiện tay viết thêm dòng chú thích “ảo giác nặng” vào hồ sơ.

“Điều quan trọng nhất là... thỉnh thoảng khi tôi đi trên phố, đột nhiên mọi thứ xung quanh trở nên xám xịt, mờ mờ như sương mù. Từ một đường nào đó trên mặt đất, bắt đầu tỏa ra những mảnh vụn đen giống như giấy vụn đang bay. Bác sĩ có hiểu không? Mọi thứ quanh tôi bỗng mất hết màu sắc, giống như trong phim ấy, cứ như tôi vừa bước vào một ranh giới nào đó.”

“Haha, trí tưởng tượng của anh thật phong phú.”

Lần này, phía sau dòng chữ “ảo giác nặng” lại được bổ sung thêm cụm “tiền triệu chứng của tâm thần phân liệt”.

Nhìn nét mực đen loang thành hình mạng nhện trên trang giấy, Tông Nhạc cuối cùng cũng không nhịn được nữa:

“Bác sĩ, bệnh của tôi thực sự chưa khỏi sao? Tôi phải nhập viện lại à? Nhưng... tôi thực sự cảm thấy không phải do tôi có vấn đề.”

“Đừng kích động.”

Bác sĩ không ngẩng đầu, nét bút sắc lẻm vẽ thành một đường gấp khúc trên giấy:

“Bệnh nhân nào đến khoa Tâm thần kiểm tra hay tái khám cũng đều nói vậy."

"Nếu bệnh tâm thần có thể tự khỏi, thì chúng tôi — bác sĩ tâm thần — đâu cần thiết nữa?"

"Việc anh có thể ý thức được bệnh của mình chưa khỏi, đã là một bước tiến rất lớn rồi.”

“Vậy...” Tông Nhạc dè dặt hỏi: “Tôi cần phải nhập viện lại sao?”

“Trước mắt thì không cần. Dạo này bệnh viện đang thiếu nguồn lực y tế, giường bệnh chỉ dành cho những ca nặng hơn. Trường hợp của anh hiện tại chưa đến mức phải nhập viện.”

Nghe đến đây, Tông Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

Không trách cậu quá căng thẳng, vì nhập viện đúng là một trải nghiệm chẳng mấy dễ chịu gì.

Dù bệnh viện Thái Khang Vĩnh Nhạc có môi trường tốt, đồ ăn ngon, nhưng chuyện y tá bác sĩ kiểm tra đột xuất không báo trước, hay bất ngờ áp sát mặt đầy “thân mật” vẫn khiến người ta khó chịu.

Chưa kể còn phải điều trị bằng sốc điện tùy theo mức độ bệnh.

Sốc điện khiến ký ức bị gián đoạn, mất trật tự, có khi còn xuất hiện những khoảng trống lớn.

Đó cũng là lý do Tông Nhạc cho rằng mình sau khi xuất viện mới thấy khó hòa nhập với xã hội hiện tại.