Cuối tuần, bệnh viện Thái Khang Vĩnh Nhạc ở thành phố Quế Dật đông nghẹt người, khu khám ngoại trú chật kín, người đến người đi chen chúc nhau.
Tông Nhạc co ro ngồi trên chiếc ghế nhựa cũ phai màu ở khu chờ khám, vẻ mặt hơi bối rối.
Đây không phải lần đầu tiên cậu đến bệnh viện tái khám, nhưng hai lần trước đều gặp phải bác sĩ không đáng tin — hoặc giao tiếp khó khăn, hoặc trình độ chuyên môn kém. Bất đắc dĩ, cậu đành tranh thủ thời gian đến khám lần thứ ba.
Sau khoảng hai mươi phút chờ đợi, tiếng phát thanh trộn lẫn với mùi thuốc sát trùng nồng nặc vang lên.
[Mời anh Tông Nhạc đến phòng khám số 444.]
[Mời anh Tông Nhạc đến phòng khám số 444.]
[Mời anh Tông Nhạc đến phòng khám số 444.]
Loa phát lặp lại ba lần.
Bảng LED treo trên cao bắt đầu nhấp nháy, hiển thị số người đang chờ khám hiện tại.
[Số người chờ khám hiện tại: 32.]
“Chào anh Tông, chào mừng đến với khoa Tâm thần.”
Phòng khám rộng rãi, đèn huỳnh quang sáng rõ, trên bàn làm việc đặt một lọ hoa trắng còn đọng sương.
Bác sĩ bắt tay cậu rồi ngồi xuống, mở tập hồ sơ bệnh án trước mặt: “Để tôi xem nào... À, anh từng là bệnh nhân nội trú của khoa Tâm thần chúng tôi, mới xuất viện vào tháng Hai năm nay. Lần này đến tái khám, là vì vẫn còn vấn đề chưa giải quyết sao?”
“Vâng.” Tông Nhạc gật đầu.
“Tôi nghi ngờ rằng bệnh của mình vẫn chưa khỏi hẳn.”
“Xin chờ một chút, tôi cần tra lại hồ sơ bệnh án nội trú trước đây của anh.”
Khoảng ba phút sau, bác sĩ rời mắt khỏi màn hình: “Được rồi, tôi đã nắm được sơ bộ về bệnh của anh.”
“Vậy là sau khi xuất viện, anh lại gặp phải những hiện tượng bất thường giống như được ghi trong bệnh án?”
“Đúng vậy.”
Thái độ chuyên nghiệp và nghiêm túc của bác sĩ khiến Tông Nhạc nhẹ nhõm phần nào sau quãng đường lo lắng:
“Kể từ sau khi xuất viện, tôi cảm thấy mọi người trong thành phố đều trở nên không thân thiện. Ví dụ như tuần trước, tôi thấy một người ở ga tàu điện ngầm chỉ vì vô tình giẫm phải gót chân của người đi trước mà bị đối phương cắn đứt tai. Kỳ lạ hơn là những người qua lại ở đó — kẻ thì vội vàng bỏ đi, người thì lạnh lùng dửng dưng, thậm chí còn có người cổ vũ.”
“Vậy anh nghĩ, mối quan hệ giữa con người với nhau nên là như thế nào?”
“Trong ấn tượng của tôi, con người với nhau phải hòa bình, thân thiện, tràn đầy tình yêu thương.”
“Hòa bình? Thân thiện? Yêu thương?”
Tông Nhạc thấy bác sĩ nhắc lại từng chữ, rồi viết vào bệnh án mấy từ: “Rối loạn nhận thức nghiêm trọng.”