Sau khi xuyên không, cô có cha là xưởng trưởng, mẹ là chủ nhiệm, phía trên có một ông anh siêu cưng em gái, phía dưới là em trai mê chị gái đến cuồng. Cô cứ tưởng mình là bảo bối trung tâm của cả nhà, ai ngờ lại bị đề xuất hoặc là đi vùng sâu vùng xa, hoặc là… kết hôn!
Có khí phách thì phải chọn cái sau chứ còn gì! Cô không thể tưởng tượng nổi cảnh mình mang tâm lý học ra đồng cày ruộng, chẳng lẽ nhìn nét mặt cây lúa để biết mầm nào nên nhổ?
Trong một lần xem mắt mà hóa thành trận khẩu chiến, cô bất ngờ bị bắt cóc – rồi lại gặp một chàng sĩ quan đẹp trai, mưu lược thâm sâu, ánh mắt như hồ ly. Sĩ quan kia vừa gặp đã yêu, lần hai liền cầu hôn. Còn do dự gì nữa? Cưới thôi!
Thế là cô bắt đầu cuộc sống “vợ theo chồng ra tiền tuyến”.
Chỉ có điều, "máy phát hiện nói dối" như cô xuyên đến thời đại này vẫn không hề nhàn rỗi: vụ nổ nhà máy, vụ trộm lương thực, vụ sát hại thầy giáo ở kinh thành… tất cả đều khiến cô phải dùng đến kỹ năng vi biểu tình, phân tích tâm lý và vẽ chân dung tâm lý tội phạm, khiến cả nhà chồng há hốc kinh ngạc.
Đến nỗi mọi người trong nhà viện dần thành fan cuồng:
“Cái gì? Công an và quân đội lại vì giành Tiểu Ngọc mà suýt đánh nhau?”
“Cái gì? Tiểu Ngọc giờ là viện trưởng Viện Tâm lý học Đại học?”
“Cái gì? Bài nghiên cứu của Tiểu Ngọc được học giả nước ngoài quỳ lạy cúng bái?!”
Còn Tiêu Cảnh Xuyên, chồng cô, thì không biết thở dài bao nhiêu lần: “Tổ tiên nhà họ Tiêu chắc lại… bốc khói nghi ngút trên mộ nữa rồi!”
.