Người Chơi Phản Loạn [Thực Tế Ảo]

Chương 6.1

Chương 6

Thương Phi Phàm cảm thấy mình cần phải tìm hiểu bối cảnh thế giới này với thú nhân bản xứ một cách đàng hoàng, những nội dung này trên diễn đàn game hoàn toàn không được đề cập đến.

Nhà phát hành giới thiệu bối cảnh trò chơi là một thế giới thú nhân khá nguyên thủy, cũng là một thế giới game khổng lồ hình thức mở rộng, người chơi có thể muốn làm gì thì làm đó.

Chiến giành thiên hạ cũng được, buôn bán cũng được, chỉ đi xem phong cảnh thế giới cũng được, hoặc cũng có thể giúp đỡ thú nhân ở thế giới này phát triển.

Nhưng trước tiên, để đảm bảo an toàn của người chơi, phải thành lập khu an toàn và thế lực của người chơi trước, đây là chuyện mà bây giờ đa số người chơi đang làm.

Đương nhiên, trò chơi nào cũng sẽ có một cốt truyện.

Trò chơi này cũng có.

Các người chơi đều được sinh ra từ hồ hồi sinh Thần điện Thiên Tàn cốc, sinh ra là thiên tàn.

Kể cả thú nhân bản xứ của Tân thủ thôn Thiên Tàn cốc cũng là thiên tàn.

Thiên tàn là gì?

Là những thú nhân bẩm sinh không thể tự do thay đổi từ hình thú sang hình người và ngược lại.

Trừ điểm này, những thú nhân có khiếm khuyết bẩm sinh khác cũng bị gọi là thiên tàn.

Hiện tại, thiên tàn thú nhân sẽ bị thú nhân bình thường kỳ thị, đa số sẽ bị người thân vứt bỏ, không biết bắt đầu từ lúc nào, nhiều nơi xuất hiện Thiên tàn cốc, Thiên tàn thôn. Những nơi này chuyên thu nhận thiên tàn, những người khác cũng sẽ cố ý đưa trẻ em thiên tàn đến đó.

Mà cốt truyện game là các thú nhân thiên tàn muốn giành cho mình một mảnh thiên hạ, muốn để cho thú nhân bình thường biết, thiên tàn cũng không đáng thương, cũng không nhỏ yếu, muốn thành lập chính quyền cho các thú nhân thiên tàn có thể hạnh phúc sinh hoạt.

Người dẫn đầu là Thiên tàn cốc cốc chủ, nghe đồn thân thế của hắn cũng rất ly kỳ, là một vị vương tử thú tộc bị vứt bỏ. Nhưng hắn thức tỉnh kỹ năng huyết mạch nghe nói chỉ có vương tộc thuần huyết mới có, lại còn bái một vị sư phụ học được rất nhiều kiến thức, hắn đồng tình với hoàn cảnh của những thiên tàn khác, muốn làm một điều gì đó.

Người chơi chính là người giúp đỡ, giúp tên Thiên tàn cốc cốc chủ này đoạt lại vương quyền, và trợ giúp những thú nhân thiên tàn khác.

Thương Phi Phàm còn có rất nhiều điều muốn hỏi Hổ Bất Soái, Hổ Bất Soái lại không muốn nói nhiều hơn, cứ thế đi xuống lầu.

Thương Phi Phàm cũng chỉ có thể xuống lầu ăn sáng.

Buổi sáng quán rượu có rất ít khách, chỉ có gia đình chủ quán và vài khách trọ ăn sáng.

Hai nữ thú nhân lớn tuổi xách công cụ vệ sinh lên lầu quét dọn.

Thương Phi Phàm cố ý ngồi xuống cạnh Hổ Bất Soái.

Buổi sáng lại ăn bách mì lúa mạch cứng ngắc và một chén canh rau.

“Vì sao cậu có thể nghe tiếng sâu thì thầm? Cậu cũng có huyết mạch trùng tộc nồng đậm à?” Thương Phi Phàm xé nhỏ bánh mì lúa mạch bỏ vào canh rau.

“Không phải, ta là người lắng nghe.” Hổ Bất Soái hơi bất đắc dĩ, nhìn xung quanh, hạ giọng: “Có trùng tộc huyết mạch cũng không phải là chuyện gì tốt, không nên đề cập thêm.”

Thương Phi Phàm hỏi câu khác: “Người lắng nghe là cái gì?”

Hổ Bất Soái: “…Ngươi không biết xa lạ là gì à?”

Thương Phi Phàm khoa tay đo khoảng cách giữa hai người: “Chúng ta cách xa nhau hai thú thước.”

Hổ Bất Soái cúi đầu.

“Cậu cười.”

Hổ Bất Soái ho nhẹ.

Thương Phi Phàm: “Thế nên, người lắng nghe là gì? Cậu không trả lời, ta cũng có thể hỏi người khác.”

Hổ Bất Soái ngẩng đầu, “Ngươi khiến ta nghi ngờ không biết ngươi có thật đến từ Hắc Sâm Lâm thành không? Kiến thức cơ bản của ngươi thiếu sót trầm trọng.”

Thương Phi Phàm chỉ đầu mình: “Cậu quên à? Ta đã từng nói, đầu của ta từng bị đánh, đã quên không ít việc.”

Hổ Bất Soái không biết có tin hay không: “Bây giờ ta có chút hối hận đã nói chuyện có tiếng thì thầm cho ngươi. Người lắng nghe là một trong những năng lực Thần huyết thiên phú của thú nhân chúng ta, ta có thể nghe được một vài thanh âm người khác không thể nghe được.”

“Ví dụ như tiếng người chết?” Thương Phi Phàm hứng thú đầy mặt.

Hổ Bất Soái không trả lời, cúi đầu ăn bữa sáng.

Thương Phi Phàm cũng dùng nĩa đâm một miếng bánh mì bị ngâm mềm cho vào miệng, sau một lúc nói: “Xem ra đầu bếp chủ quán mời chỉ biết làm canh rau, kỹ năng nấu nướng của ta không tệ, lần sau mời cậu thưởng thức.”

Hổ Bất Soái căn bản không tin mấy lời này, chỉ ừ một tiếng cho có.

Sau khi ăn sáng không lâu, Tiểu An Đông đầy chờ mong dẫn về hai người.

Một người là quan trị an Andre, người còn lại là một nữ thú nhân có sừng dê nhỏ trên đầu.

“Nghe nói trong phòng ngươi xuất hiện nhiều xác sâu? Những người đi cùng tối qua không có chuyện gì kỳ lại, chỉ có ngươi. Đến phòng ngươi xem thử trước đi.” Trị an quan nói xong liền đi lên lầu.

Tiểu An Đông muốn đi theo, bị mẹ giữ chặt.

Ông chủ theo sau.

Thương Phi Phàm quay đầu, nhìn thấy Hổ Bất Soái theo sau hắn.

Tới cửa phòng Thương Phi Phàm, trị an quan dừng bước, nghiêng người: “Dương đại thẩm, làm phiền ngài đi trước xem thử.”

Dương đại thẩm nhìn khoảng hơn 50 tuổi, không già lắm, nhưng tóc bạc hết, có thể là vốn dĩ đã có tóc màu trắng.

Trang phục cũng rất bình thường, giống như những phụ nữ trung niên thường thấy ở nhà.

Mọi người nhường đường, để Dương đại thẩm từ sau bước vào phòng.

Dương đại thẩm cười ôn hòa với mọi người, lấy ra một cái trống nhỏ như trống bỏi từ bên hông, vừa lắc vừa đi vào phòng.

Trống nhỏ phát tra tiếng thùng thùng.

Thương Phi Phàm cẩn thận quan sát, phát hiện Dương đại thẩm bước chân trùng khớp với tiếng trống.

Dương đại thẩm lắc trống, đi một vòng quanh giường, cuối cùng dừng lại ở trước đống xác sâu.

Dương đại thẩm lắc trống bằng nhịp điệu kỳ lạ quanh khăn trải giường chứa xác sâu.

Khoảng 2 3 phút sau, tiếng trống dừng.

Dương đại thẩm quay đầu lại, vậy mà đã đổ mồ hôi: “Không phải Trùng tộc, chỉ là sâu thông thường.”

Nghe vậy, trị an quan và ông chủ quán rượu đều thở phào nhẹ nhõm.

Thương Phi Phàm nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Tối qua hình như ta nghe tiếng côn trùng kêu, giống như sâu đang nói chuyện với ta. Chuyện gì đã xảy ra?”

Dương đại thẩm đột ngột nhìn về phía Thương Phi Phàm: “Ngươi nghe được sâu nói gì sao?”

Thương Phi Phàm lắc đầu: “Không nghe rõ, tối qua ta mệt quá, ngủ khá sâu.”

Hổ Bất Soái đứng ngoài cửa cũng im lặng, cậu thậm chí có hơi bội phục Thương Phi Phàm to gan, dám nói ra chuyện sâu thì thầm, có lẽ người này thật sự đầu bị thương không rõ phần lớn thường thức.

Dương đại thẩm nhíu mày.

Trị an quan đi đến cạnh Hổ Bất Soái, chắc chắn hỏi cậu: “Có phải cậu cũng nghe thấy gì rồi không?”

Hổ Bất Soái nhìn Thương Phi Phàm, thành thật trả lời: “Nghe thấy, nhưng chỉ có vài từ đơn, trùng nhân tro cốt, hoang kế thảo, lòng đỏ trứng, nguyền rủa. Ta đang muốn hỏi Dương đại thẩm những từ đó có nghĩa là gì, có phải phương pháp kích phát Thần huyết thiên phú không?”

Tất cả mọi người nhìn về phía Dương đại thẩm.

Dương đại thẩm có hơi ngạc nhiên, cũng có chút đồng tình…. Nhìn về phía Thương Phi Phàm:”Đây không phải phương pháp kích phát Thần huyết thiên phú, đây là nguyền rủa. Nếu ngươi tìm xung quanh phòng, có lẽ sẽ tìm thấy trùng nhân tro cốt, hoang kế thảo và lòng đỏ trứng.”

Xoẹt! Mọi người lại chuyển sang nhìn Thương Phi Phàm.

Thương Phi Phàm cực kỳ bình tĩnh: “Ta bị hung thủ nguyền rủa sao?”

Trị an quan sờ lông mày: “Có khả năng.”

“Ta hỏi bọn Ngưu thẩm xem.” Ông chủ quán rượu nhanh chân chạy khỏi phòng.

Không lâu sau, ông chủ xách một số thứ chạy về nói với mọi người: “Tìm được rồi! Ngưu thẩm các nàng dọn thùng rác nhà vệ sinh phát hiện một cái lòng đỏ trứng. Hơn nữa, khi các nàng quét dọn góc tường phát hiện một cây hoang kế thảo. Trùng nhân tro cốt không thấy, nhưng là….”

Nhưng chắc chắn có.

“Lòng đỏ trứng và hoang kế thảo đều dễ tìm, trùng nhân tro cốt lại không dễ có, gần đây trùng nhân bị thiêu chỉ có vị kia tối qua. Tro cốt của hắn đang ở đâu?” Thương Phi Phàm hỏi trị an quan.

Tối qua trị an quan là người đem tro cốt đi.