“Những xác sâu này cứ giữ trước, chờ Dương đại thẩm tới, xem thử nàng nói sao.” Bà chủ thở dài, đưa Thương Phi Phàm xuống ăn sáng, lại gõ cửa hỏi những khách trọ khác có phát hiện nhiều sâu không.
Mấy thú nhân tai dài mở cửa, sôi nổi lắc đầu, tỏ vẻ phòng rất sạch sẽ, tối qua họ ngủ rất ngon.
Thương Phi Phàm cảm thấy có người đang nhìn mình, quay đầu lại, bắt được thú nhân trẻ tuổi Hổ Bất Soái đang dựa cửa nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái.
“Chào buổi sáng.”
“chào buổi sáng.” Hổ Bất Soái lễ phép gật đầu với Thương Phi Phàm.
Thương Phi Phàm trực tiếp hỏi: “Tối qua cậu có phát hiện gì không? Nhìn cậu cứ như tối qua đã đấm tường cả đêm vậy.”
Hổ Bất Soái giật giật khóe miệng, như đang cười, do dự một chốc, cậu mới nói: “Ta nghe tiếng nỉ non, hình như truyền ra từ phòng ngươi.”
“Ồ? Cậu nghe thấy tiếng tôi nói mớ?” Thương Phi Phàm đến gần thú nhân trẻ tuổi.
Hổ Bất Soái lắc đầu: “Không phải giọng ngươi, giống như là….sâu đang nói chuyện.”
“Sâu có thể nói?”
Hổ Bất Soái: “Không phải, ý ta là…..nghe rất giống.”
“Chúng nó nói gì?” Thương Phi Phàm rất tò mò.
Hổ Bất Soái thấy bà chủ và thú nhân tai dài đều đã xuống lầu, nhưng vẫn hạ giọng tới rất nhỏ: “Giống như lặp đi lặp lại vài từ.”
“Từ gì?”
“Trùng nhân tro cốt, hoang kế thảo, lòng đỏ trứng, nguyền rủa. Ta chỉ nghe được mấy từ này, những từ khác rất mơ hồ, không phân biệt được.”
Thương Phi Phàm khờ: “Đây là cái gì?”
Hổ Bất Soái ngẩng đầu nhìn hổ thú nhân so với hắn cao lớn hơn nửa cái đầu: “Người từng nghe qua nghi thức kích phát Thần Huyết thiên phú chưa?”
Chưa từng. Diễn đàn game cũng không hề thuyết minh về phương diện này. Thương Phi Phàm: “Có thể giải thích tỉ mỉ một chút sao?”
Hổ Bất Soái châm chước nói: “Đây chỉ là một lời đồn, có lẽ ngươi từng nghe qua. Theo truyền thuyết, thú nhân chúng ta từng có Thần Huyết thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Trùng tộc từ thế giới khác đến cắn nuốt thần huyết của chúng ta, khiến cho hiện tại có cực ít người thức tỉnh Thần Huyết thiên phú, đa số chỉ có thể thông qua công cụ luyện kim mới có thể sử dụng năng lực đặc biệt, cho dù như thế, uy lực cũng rất nhỏ.”
Thương Phi Phàm không hề thay đổi sắc mặt: “Truyền thuyết này và nghi thức kích phát Thần Huyết thiên phú có liên quan gì?”
Hổ Bất Soái khó hiểu nhìn Thương Phi Phàm: “Ngươi không biết chuyện này thật à? Người biết việc này tuy không nhiều, nhưng…..” Ta cho rằng ngươi biết.
Thương Phi Phàm chỉ đầu mình: “Trên đường ta gặp phải công kích, bị đánh vào đầu, khiến ta quên mất một số việc. Những ký ức đó có lẽ sau này ta có thể nhớ đến, nhưng bây giờ nó không xuất hiện, ta cũng hết cách.”
Hổ Bất Soái: Ta nghĩ ngươi đang nói dối, nhưng ta không muốn vạch trần ngươi.
“Vậy được, chuyện này cũng không phải bí mật gì. Trong thị trấn này không ít người biết việc này.”
Hổ Bất Soái quyết tâm, nói cho hổ thú nhân trước mặt: “Truyền thuyết nói, mỗi gi/ết ch/ết một trùng tộc, sẽ có cơ hội nghe thấy lời thì thầm của linh hồn trùng tộc sau khi chết, nó có khả năng tiết lộ phương pháp và nghi thức kích hoạt Thần Huyết thiên phú, nhưng không đảm bảo hoàn chỉnh, cũng không đảm bảo thành công. Hơn nữa, trùng tộc sao có thể tốt như thế? Lời thì thầm của linh hồn sau khi ch/ết của chúng nó càng có khả năng khiến thú nhân phát điên, chứ không phải trợ giúp thú nhân kích phát Thần Huyết thiên phú.”
Thương Phi Phàm bộc phát linh cảm: “Nếu gi/ết ch/ết trùng nhân hoặc con lai trùng nhân thì sao?”
Hổ Bất Soái lắc đầu: “Trùng nhân là trùng nhân, trùng tộc là trùng tộc, ngươi không thể lẫn lộn hai loại.”
Thương Phi Phàm: “Nếu gi/ết ch/ết trùng nhân, rồi chôn họ vào đất, có thể khiến th/i th/ể họ trùng tộc hóa, sau đó lại gi/ết trùng tộc kia, thì có thể nghe thấy linh hồn thì thầm không?”
Hổ Bất Soái đã hiểu: “Ý ngươi là, hung thủ gi/ết trùng nhân hỗn huyết kia để chôn th/i th/ể hắn xuống đất, từ đó đạt được phương pháp và nghi thức kích phát Thần Huyết thiên phú?”
“Rất có khả năng đúng không? Hơn nữa tối qua cậu còn nghe tiếng thì thầm của sâu.”
Hổ Bất Soái nhíu mày, “Không đúng. Thi th/ể con lai trùng nhân kia còn chưa biến dị hoàn toàn, tiếng thì thầm tối qua hẳn là không liên quan đến hắn. Huống hồ, ngươi cũng không phải hung thủ gi/ết hắn….Ngươi không phải đúng không?”
Thương Phi Phàm đương nhiên lắc đầu: “Ta không phải.”
“Cho nên đầu tiên chúng ta có thể loại trừ tiếng thì thầm tối qua có liên quan đến tên con lai trùng nhân đã ch/ết kia.” Hổ Bất Soái nói.
“Thế vì sao tối qua có sâu bò vào phòng ta thì thầm, còn chết nhiều như thế. Mặc khác, sao cậu có thể nghe thấy tiếng sâu thì thầm?” Thương Phi Phàm nhìn thẳng vào mắt thú nhân trẻ tuổi.
Hổ Bất Soái lảng tránh ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Tình huống này còn có một khả năng, chính là…. Trùng tộc chủ động hiến tế.”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là, huyết mạch trùng tộc trên người ngươi cực kỳ nồng đậm, không phải trùng nhân huyết mạch, là trùng tộc huyết mạch. Trong tình huống này, có thể khiến trùng tộc chủ động hiến tế cho ngươi, giúp ngươi kích phát Thần Huyết thiên phú.”