Người Chơi Phản Loạn [Thực Tế Ảo]

Chương 3.3

Thương Phi Phàm quay đầu lại, thấy một thú nhân thân thể cường tráng, lỗ tai tam giác dài nhọn, trên mặt có thú văn trời sinh.

Thú nhân này khoảng 30 đến 40 tuổi, trước ngực đeo một huy chương nổi bật, bên hông đeo trường đao, ánh mắt sắc bén.

“Đây là trị an quan Andre của trấn chúng ta, cậu có chuyện gì có thể nói với ngài ấy.” Ông chủ giới thiệu với Thương Phi Phàm. Sau đó giới thiệu Thương Phi Phàm với trị an quan: “Đúng vậy, cậu ấy chính là lữ nhân muốn báo án.”

“Norman Hosier, đến từ Hắc Sâm Lâm Thành.” Thương Phi Phàm đưa tay.

Trị an quan Andre nhìn bàn tay hắn một cách quái dị.

“Đừng để ý, tôi chỉ muốn tỏ vẻ trên tay không có vũ khí thôi.” Thương Phi Phàm tự nhiên thu tay lại.

“Ở đây chúng tôi không cấm mang theo vũ khí, chỉ cần cậu không chủ động đả thương người. Cậu nói nạn nhân ở đâu? Trình bày tỉ mỉ tình huống cậu nhìn thấy đi.” Trị an quan Andre ngồi xuống đối diện Thương Phi Phàm.

Thương Phi Phàm mới vừa miêu tả vẻ ngoài người chết xong.

Trị an quan vừa ngồi xuống đã biến sắc, giật nảy đứng lên: “Cậu nói nạn nhân là trùng nhân?! Đáng chết, sao cậu không nói sớm?”

Thương Phi Phàm trong đầu hiện một đống chấm hỏi, ngoài miệng lại nói: “Cho nên tôi vừa đến đã báo án ngay.”

“Cậu nên trực tiếp thiêu hủy thi thể ngay tại chỗ, hoặc để dã thú ăn cũng được, chứ không phải chôn hắn!”

“Bảo tồn thi thể có thể giữ được nhiều manh mối hơn. Vì gặp dã thú tấn công trên đường, ta thất lạc hành lý. Khi gặp nạn nhân, ta hứa với hắn sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của hắn, đổi lại quần áo và giày da của hắn sẽ thuộc về ta.”

Sắc mặt trị an quan khá hơn một chút. Nếu nạn nhân không phải trùng nhân, hành vi của tên Norman Hosier này sẽ được mọi người tán thưởng.

Con trai ông chủ đang nghe lén bên cạnh xen vào: “Tại sao ngươi không mang thi thể nạn nhân về thị trấn?”

Ông chủ cũng đang nghe lén bên cạnh đập vào đầu con trai: “Đừng có ngáo! Vị khách này nói nơi nạn nhân tử vong cách thị trấn một giờ đi đường. Tuy dã thú ngoài thị trấn không nhiều, nhưng mang theo một thi thể mới chết đi bộ ngoài vùng hoang dã, không phải là mời dã thú đến ăn tiệc sao?”

Con trai ông chủ le lưỡi, bị bà chủ gọi vào giúp đỡ.

Trị an quan Andre nhìn bầu trời bên ngoài, nhíu mày: “Trời sắp tối rồi. Chúng ta phải nhanh chóng đào thi thể ra xử lý, tuyệt đối không thể để thi thể nằm trong đất qua đêm.”

Thương Phi Phàm thật sự tò mò: “Vì sao không thể nằm trong đất qua đêm?”

Trị an quan lại biểu cảm kỳ lạ: “Ta biết Hắc Sâm Lâm Thành, đó đúng là thành phố lớn. Nơi đó cách chúng ta cũng rất xa xôi, nhưng ở đó các cậu không lưu truyền như thế này à?”

Thương Phi Phàm: Lưu truyền cái gì?

Ông chủ ở bên cạnh tốt bụng nói rõ: “Ở đây chúng ta có quy định, tuyệt đối không thể vùi thi thể trùng nhân vào đại địa, nếu không sẽ để lại nguyền rủa.”

Trị an quan nói với mọi người trong quán rượu: “Các vị, có trùng nhân chết ở vùng hoang dã ngoài trấn, còn bị vùi vào đại địa. Ta cần bốn dân binh tình nguyện cùng ta ra hoang dã khai quật thi thể và xử lý. Bây giờ, ai tự nguyện đi cùng ta hãy đứng ra!”

“Cái gì cơ? Vậy mà có trùng nhân chết ngoài hoang dã, còn bị chôn? Người chôn bị ngu à?”

“Ta nghĩ hắn có tình muốn gây họa cho thị trấn của chúng ta!”

“Có phải có liên quan với người đến báo án không?”

“Ngươi sỉn à, nếu hắn muốn hại thị trấn chúng ta, hắn cần gì phải nói chuyện này cho chúng ta biết?”

Các thú nhân trong quán rượu bàn luận sôi nổi.

Trị an quan không thể không dò hỏi thêm lần nữa có ai tự nguyện cùng hắn ra hoang dã không.

Thương Phi Phàm cho rằng mọi người sẽ không muốn đi ra ngoài mạo hiểm trong đêm, kết quả lại thấy một đống thú nhân ào ào đứng lên.

“Không cần nhiều người như thế, sáu người là đủ rồi.” Trị an quan gọi tên bốn người.

Bốn thú nhân được gọi tên kiêu ngạo bước ra từ đám người.

“Norman Hosier đúng không? Làm phiền cậu dẫn đường cho chúng tôi.” Trị an quan nhìn Thương Phi Phàm.

Thương Phi Phàm uống nốt ngụm rượu mạch cuối cùng, đặt chén xuống, đứng lên: “Đi thôi.”