“Báo án?”
Nghe Thương Phi Phàm nói muốn báo án, thú nhân tai dài đến bán lương thực cực kỳ nhiệt tình chủ động dẫn hắn vào quán rượu, tìm ông chủ.
Ông chủ quán rượu lại sai con mình đi tìm trị an quan báo tin.
Thương Phi Phàm ở lại quán rượu, gọi thịt chuột thỏ hầm, thêm một chén canh không biết nấu bằng rau gì, và một cái bánh mì lúa mạch bự cứng ngắc, và còn một bát rượu mạch to được chủ quán nhiệt tình đề cử.
Trước khi thức ăn được bưng lên, Thương Phi Phàm đánh giá toàn cảnh quán rượu và khách trong quán theo thói quen, trong đó gồm cả gia đình chủ quán.
Có lẽ vì đã đến lúc ăn tối, trong quán có không ít người, hầu như mỗi bàn có người đều có rượu mạch.
Có người đang đánh giá hắn, nhưng phần lớn chỉ đảo qua rồi tiếp tục cùng bạn bè uống rượu nói chuyện.
Nơi này có lẽ không phải là một trấn nhỏ hẻo lánh, tách biệt, người ở đây đã quen với những người đến từ bên ngoài. Thương Phi Phàm thầm nghĩ.
Tầm mắt Thương Phi Phàm dừng ở một góc của quán rượu, có một vị khách ngồi đó một mình.
Nhìn bề ngoài, rất trẻ, lớn nhất không quá hai mươi tuổi, trên mặt có vẻ ngây ngô của người trẻ tuổi.
Người đó cũng gọi một ly rượu mạch, nhưng giống như chỉ gọi cho có, trên bàn đặt một quyển sổ bằng da, thú nhân trẻ tuổi đang viết gì đó trên quyển sổ.
Thương Phi Phàm cũng không biết tại sao mình sẽ bị thú nhân trẻ tuổi này thu hút, hắn chỉ không nhịn được mà nhìn đối phương chằm chằm.
Thú nhân trẻ tuổi có lẽ cảm giác được một tầm mắt khó mà làm lơ, ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Thương Phi Phàm.
Bình tĩnh, thậm chí có thể gọi là ánh nhìn lặng như giếng cổ, như là đã trải qua quá nhiều, lại giống như lão tăng nhân quanh năm tu hành trong chùa miếu.
Thương Phi Phàm nâng chén với thú nhân trẻ tuổi.
Đối phương cũng nâng chén rượu, nhưng chỉ chạm môi một chút đã đặt xuống bàn.
Thương Phi Phàm uống một ngụm rượu mạch, thầm nghĩ đây có lẽ là một người có câu chuyện cuộc đời.
Trừ thú nhân trẻ tuổi này, và các thú nhân tai dài đến bán lương thực kia, các vị khách khác hình như đều là người địa phương.
Có vài vị khách quen biết thú nhân tai dài, hỏi thăm giá lương thực của họ năm nay thế nào.
Thú nhân tai dài có lẽ sợ làm nhiều người tức giận, trả lời mơ mơ hồ hồ, chỉ nói thôn bọn họ gặp thiên tai nghiêm trọng.
Chỉ từ những lời này, các vị khách cũng nhận ra giá lương thực năm nay sẽ không rẻ, ai cũng chửi mắng, nhưng không mắng thú nhân tai dài, mà mỗi người đều mắng một câu “Trùng tộc nguyền rủa đáng chết này.”
Bà chủ quán cũng là phục vụ trong quán, bưng mâm lớn chứa thức ăn của Thương Phi Phàm gọi lên.
“Trên trấn có y sư, ở chỗ hắn có thuốc trị thương hắn tự chế tác, hiệu quả rất tốt, người trong trấn chúng ta khi bị bệnh bị thương đều đến chỗ hắn.” Bà chủ đặt thức ăn trong mâm xuống nói.
Thương Phi Phàm đè nhẹ vết rách bị dao đâm trên áo giáp da: “Cảm ơn, đây không phải quần áo của ta.”
Bà chủ cũng không quá ngạc nhiên: “Ồ, khi biến thân chưa kịp cởϊ qυầи áo phải không. Hành lý của cậu đâu?”
“Mất rồi. Gặp phải chút chuyện.”
“Liên quan tới vụ án cậu muốn báo à?”
Thương Phi Phàm lắc đầu, “Đó là một câu chuyện khác.”
“Được rồi, mấy người các cậu lúc nào cũng úp úp mở mở. Cậu thoạt nhìn khá giống người đến từ thành phố lớn.” Bà chủ ôm mâm đứng bên cạnh không đi.
Thương Phi Phàm nhìn thấu tính toán của bà chủ, trả lời theo ý bà: “Ta từ Hắc Sâm Lâm Thành đến đây xử lý chút việc.”
“Cậu là quan thu thuế à?”
Thương Phi Phàm lắc đầu.
“Quan trưng binh?”
“Đương nhiên không phải.”
Bà chủ cười: “Thế thì Mạc Ước sơn cốc của chúng ta hoan nghênh cậu. Một ly rượu mạch xem như quán chúng ta mời, nhưng tiền cơm vẫn phải trả, 120 đồng đạt thù.”
“Cảm ơn.” Thương Phi Phàm cởi túi tiền, lấy 120 đồng đạt thù đưa cho bà chủ.
Mùi vị của thịt chuột thỏ một lời khó nói hết, canh rau khá ngon ngoài dự đoán, mà cái bánh mì lúa mạch cứng ngắc có thể dùng để nhổ răng kia thì phải ngâm trong canh mới ăn nổi.
Vì bổ sung thể lực, Thương Phi Phàm không lãng phí chút nào, ăn một miếng bánh ngâm canh, rồi ăn một miếng thịt chuột thỏ.
Mùi rượu mạch rất nhạt, có thể coi như nước uống.
“Cậu là lữ nhân muốn báo án?”