Bé Con Ốm Yếu Được Các Đại Lão Phản Diện Cưng Chiều Hết Mực

Chương 5

Mẹ ruột của cậu sẽ không dịu dàng ôm cậu như vậy, chỉ dùng tay véo mạnh vào cánh tay cậu, trách mắng tại sao cậu cứ dăm bữa nửa tháng lại bị bệnh.

Dù Tần Mạch Nhiên có muốn hay không thì bác sĩ gia đình vẫn rất nhanh chóng đến nơi, rồi bắt đầu kiểm tra cơ thể cậu.

Tần Mạch Nhiên cố nén không ho, hy vọng bác sĩ tuyên bố cậu không bị bệnh.

Lúc này, bác sĩ phát hiện ra điều này, ôn hòa nói: "Mạch Bảo, con không cần phải nín, muốn ho thì cứ ho."

Tần Mạch Nhiên im lặng lắc đầu.

Bác sĩ không biết tại sao một đứa trẻ nhỏ như vậy đột nhiên lại bướng bỉnh đến thế, chỉ có thể tăng tốc kiểm tra cơ thể cậu.

Lúc này, ở xung quanh đứng rất nhiều người, bao gồm Trần Nhược Lan cùng quản gia và các người hầu.

Vẻ mặt Trần Nhược Lan tràn đầy lo lắng, hai tay siết chặt vào nhau, đầu ngón tay đều dùng sức đến trắng bệch.

Gương mặt vốn xinh đẹp của bà lúc này hoàn toàn bị sự lo lắng chiếm hữu.

Quản gia ở bên cạnh an ủi: "Phu nhân, tiểu thiếu gia chắc chỉ bị cảm nhẹ thôi, bà không cần quá lo lắng."

Trần Nhược Lan không nói gì, vẫn chau mày không vui.

Bản thân bà chỉ có bằng tốt nghiệp cấp hai, sau khi gả vào hào môn thì thường xuyên bị bố mẹ chồng gây khó dễ, vì vậy nên bà dồn toàn bộ tâm sức vào việc nuôi dạy con cái.

Bà có tổng cộng hai người con trai.

Con trai lớn hiện đang học cấp hai, đang trong thời kỳ nổi loạn, hoàn toàn không thể giao tiếp.

Trong tình huống này, bà tự nhiên dồn hết tâm sức của mình vào đứa con trai nhỏ.

Con trai nhỏ đột nhiên bị bệnh như vậy, tim bà như treo lơ lửng, sợ có điều gì bất trắc.

Bà cũng biết trạng thái hiện tại của mình cực kỳ không ổn, nhưng bà không thể kiềm chế được bản thân.

May mà sau khi bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện Tần Mạch Nhiên quả thực chỉ bị cảm nhẹ, dán miếng hạ sốt, uống chút thuốc là gần như khỏi hẳn.

Tảng đá lớn trong lòng Trần Nhược Lan cuối cùng cũng được đặt xuống, lúc này mới kinh ngạc nhận ra mình vừa rồi vậy mà lại toát một thân mồ hôi lạnh.

Mà Tần Mạch Nhiên sau một hồi bị giày vò khám bệnh, vừa bị bệnh vừa sợ hãi cho nên lúc này đã ngủ thϊếp đi.

Trần Nhược Lan ngồi trên sofa, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tần Mạch Nhiên một lúc, sau đó dặn người hầu bế cậu lên lầu ngủ, còn mình thì định đi thay quần áo.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có một người bước vào.

Là cậu học sinh cấp hai Tần Dã đã lâu không về nhà.