Bé Con Ốm Yếu Được Các Đại Lão Phản Diện Cưng Chiều Hết Mực

Chương 4

Trần Nhược Lan cụp mắt lơ đãng, cho đến khi một bóng hình nhỏ bé thấp lùn xuất hiện trước mặt mình.

Giây tiếp theo, giọng nói mềm mại ngọt ngào đặc trưng của trẻ con vang lên: "Mẹ!"

Thật du dương.

Tựa như một tia nắng cố gắng len lỏi qua bóng tối, chiếu rọi vào bên trong.

Trần Nhược Lan thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn thấy con trai nhỏ của mình.

Tần Mạch Nhiên trông trắng trẻo mềm mại, giống như một chiếc bánh gạo nếp.

Lúc này, đôi mắt to tròn của cậu đang nhìn Trần Nhược Lan đầy lo lắng.

Tình cảm của trẻ con thuần khiết và chân thành, dường như người trước mặt chính là cả thế giới của chúng.

Trái tim vốn có chút lạnh lẽo của Trần Nhược Lan dần ấm lại.

Thật tốt, đây là con trai của bà.

Bà cất tiếng, giọng dịu dàng mà êm tai: "Lại đây nào Mạch Mạch, để mẹ ôm nào."

Tần Mạch Nhiên ngoan ngoãn dang đôi cánh tay nhỏ mũm mĩm, sà vào lòng Trần Nhược Lan.

Ngay khoảnh khắc Trần Nhược Lan vừa ôm lấy Tần Mạch Nhiên, bà đã nhận ra có điều không ổn.

Bảo bối của bà đang sốt.

Giọng Trần Nhược Lan thoáng chốc trở nên gấp gáp: "Bảo bối, con khó chịu ở đâu?"

Vừa nói, bà vừa đưa tay sờ trán Tần Mạch Nhiên.

Quả nhiên rất nóng!

Tần Mạch Nhiên không ngờ chuyện mình bị bệnh sắp bị lộ, vội vàng nói: "Mẹ ơi, con không sao, con không bị bệnh."

Trần Nhược Lan cau mày: "Nóng như vậy rồi, sao lại không bị bệnh?"

Tần Mạch Nhiên lo lắng nói: "Con thật sự không..."

Tiếc là cậu vừa gấp gáp giải thích thì lại ho khan.

Trần Nhược Lan không dám trì hoãn nữa, vội gọi một người hầu, bảo anh ta tìm bác sĩ gia đình đến.

Người hầu vội vàng đi gọi điện thoại thông báo cho bác sĩ gia đình.

Tiểu thiếu gia bị bệnh là chuyện lớn, phòng khách thoáng chốc trở nên hỗn loạn.

Tần Mạch Nhiên có chút ngơ ngác nằm trong lòng Trần Nhược Lan, trong lòng đầy lo lắng.

Chuyện cậu bị bệnh cuối cùng cũng không giấu được nữa, vậy lần này cậu có bị bỏ rơi nữa không?

Dù sao cũng không ai thích trẻ con bị bệnh, trẻ con bị bệnh chính là một gánh nặng.

Tần Mạch Nhiên có chút buồn bã.

Dù cậu mới đến ngôi nhà mới này không lâu, ngôi nhà mới này cũng lạnh lẽo, nhưng cậu vẫn rất thích nơi này.

Bởi vì ở đây, cậu không phải lo lắng mỗi ngày bị đánh mắng, cũng không phải lo lắng người khác không cho cậu ăn cơm...

Với lại, vòng tay của người mẹ mới này tuy rất gầy yếu, nhưng lại đặc biệt ấm áp, còn thoang thoảng một mùi hương hoa nhàn nhạt, trong lành mà dễ chịu.

Đây đều là những điều mà kiếp trước cậu chưa từng trải qua.