Thập Niên 70: Gả Thay Chị Đến Hải Đảo, Mỹ Nhân Sống Hạnh Phúc Bên Chàng Quân Nhân Lạnh Lùng

Chương 2: Trái tim loạn nhịp

Điền Mật là một nhân viên lái xe nâng trong tổ kho vận – nhiệm vụ chính của cô là điều khiển xe nâng chở các thùng thuốc lá đã đóng gói ra khỏi xưởng, chuyển đến kho theo quy định. Vì công việc không phải khuân vác nặng, nên được xem là một vị trí kỹ thuật nhẹ nhàng trong phân xưởng.

“Chào buổi sáng, chúc mừng năm mới!” – Điền Mật lên tiếng, cô xinh đẹp, luôn tràn đầy năng lượng, vui vẻ chào mọi người.

Điền Mật sinh ra trong khu tập thể công nhân của xưởng thuốc lá. Hầu hết người trong xưởng đều chứng kiến cô lớn lên. Vừa nhìn thấy cô, mọi người lập tức dừng lại chuyện bàn tán, quay sang chào cô bằng nụ cười ấm áp.

“Chào buổi sáng!”

“Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Mật!”

“Hôm nay con tròn 18 rồi, thành người lớn rồi nhé! Chúc con luôn khỏe mạnh!”

“Tiểu Mật có ăn mì trứng chưa? Chị có chút đường, lại đây ăn với chị.”

“Cảm ơn các bác, các cô chú! Con ăn rồi ạ!” – Điền Mật cười khờ khạo, dịu dàng, rồi nhanh chóng quay lại vị trí làm việc, bắt đầu ca làm mới của mình.

Vừa lau chiếc xe nâng còn đọng sương lạnh từ đêm qua, chưa kịp thở ra một hơi, thì nhóm "tay sai nhỏ" của trưởng phân xưởng đã ùa tới, giọng đùa cợt vang dội:

“Chị dâu ơi!”

“Chị lau xe mệt rồi hả? Ngồi nghỉ chút đi, lát nữa anh Đỗ tới, để anh ấy làm cho!”

“Đúng đó! Anh Đỗ là chiến sĩ thi đua của phân xưởng mình đó nha, làm thay chút cho chị cũng có sao đâu!”

“Chị dâu ơi, bao giờ tụi em mới được uống rượu mừng đây? Mau cưới đi chứ!”

“Nghe nói anh ấy còn đang đóng tủ quần áo cho chị luôn đấy! Đúng là chiều vợ như chiều bà hoàng!”

Tiếng cười trêu chọc vang lên rôm rả. Đám thanh niên công nhân, toàn là mấy cậu trai vai u thịt bắp – dân bốc vác, đóng gói – tụm lại xung quanh cô như ong vỡ tổ.

So với họ, Điền Mật nhỏ nhắn đến mức gần như lọt thỏm trong vòng vây. Cô chỉ cao chưa đến 1m60, cân nặng cũng chỉ tầm 40kg, làn da trắng nhợt, vóc người mảnh mai như thể chỉ cần gió thổi mạnh một chút cũng bị cuốn đi mất. Cô giống như một con thỏ nhỏ bị lạc giữa bầy sói – khiến người khác vừa thương vừa lo, chỉ sợ cô bị bắt nạt.

Nhưng bề ngoài yếu đuối không đồng nghĩa với tính cách mềm yếu.

Bị một đám con trai vây quanh, cô không hề hoảng sợ hay lúng túng. Chỉ thản nhiên liếc nhìn qua một lượt rồi lên tiếng, giọng nói rõ ràng, lạnh lùng:

“Đừng nói linh tinh. Tôi với Đỗ Hùng chẳng có gì cả. Muốn tìm chị dâu thì đi chỗ khác tìm.”

Câu nói dứt khoát khiến không khí xung quanh hơi khựng lại, nhưng chẳng ai có ý định buông tha.

“Chuyện sớm muộn thôi mà! Có gì phải ngại?”

“Ai mà chẳng biết hai người là một cặp? Ngại cái gì nữa!”

Những ánh mắt trêu ghẹo, nụ cười ẩn ý, lời nói đầy hàm ý khiến tâm trạng của Điền Mật tụt dốc không phanh. Cô đang định mở miệng phản bác thì Đỗ Hùng xuất hiện – tay xách hộp cơm còn bốc khói, gương mặt tươi cười rạng rỡ như gió xuân.

“Chào buổi sáng, Tiểu Mật. Chúc mừng sinh nhật em. Đây là món thịt kho tàu anh tự tay nấu, mau nếm thử đi!”

Giọng nói anh ấm áp như ánh nắng mùa xuân, nụ cười dịu dàng khiến người đối diện có cảm giác như đang được cưng chiều nâng niu.

“Trời ơi, Tiểu Mật ơi...”

“Thịt kho tàu chính tay anh Đỗ nấu đấy nha!”

“Anh tôi chiều vợ như chiều bà nội luôn!”

Anh vừa xuất hiện đã khiến cả nhóm “chó săn” do Kim An cầm đầu càng hùa theo ồn ào, cười nói rôm rả, cứ như thể chuyện tình cảm giữa hai người là thật sự, như thể Điền Mật vốn dĩ đã là bạn gái chính thức của anh.

Bọn họ chẳng hề quan tâm đến sắc mặt đang tối sầm của cô, cũng chẳng buồn hỏi xem cô có thoải mái hay không – như thể cảm xúc của cô hoàn toàn không quan trọng.

Những người xung quanh, vì chưa rõ nội tình, cũng chỉ dám nhìn mà không dám can thiệp.

Điền Mật bị vây quanh bởi một đám con trai, vốn dĩ đã thấy khó chịu. Giờ thêm những ánh mắt "à thì ra là vậy" từ mấy người xung quanh, cô càng cảm thấy tức giận và ngột ngạt.

“Tôi nhắc lại một lần cuối! Tôi và Đỗ Hùng không có quan hệ gì hết! Làm ơn tránh ra cho tôi làm việc!” – Điền Mật lớn tiếng, rồi trừng mắt nhìn Đỗ Hùng, ánh mắt như thể muốn thiêu rụi anh tại chỗ.