Sau Khi Bị Bắt Làm Boss Nhân Loại Duy Nhất Trong Phó Bản

Chương 2

Đồng tử của Lộc Tê không khống chế được hơi rụt lại, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, nơ ron thần kinh hoạt động hết công suất. Cô nhận ra thể lực của mình đã cạn, việc chạy trối chết trong thời gian dài gần như đã bào mòn cơ thể cô đến mức cực hạn.

Tính toán các khả năng, đường sống không có, đường chết thì có một.

Nếu đã vậy...

Ngay khoảnh khắc bị móng vuốt sắc bén của người gỗ chọc vào cổ họng, Lộc Tê dứt khoát nâng tay, nuốt chửng quả cầu ánh sáng xanh kia.

Dù sao cũng phải chết, cô chịu đói lâu như vậy, ăn một miếng chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?

...

...

Lộc Tê bị chọt tỉnh, không chịu nổi phiền chỉ có thể mở mắt ra. Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã suýt đứng tim vì quả mặt vô diện phóng to của người gỗ.

Hiệu quả nâng cao tinh thần: 100%.

Thứ đồ chơi này quá quen với cô. Trước đó không lâu, chính nó đã đuổi cùng gϊếŧ tận cô, và giờ, hiển nhiên đã dán mắt vào cô trong một khoảng thời gian dài.

Vừa rồi cảm giác có thứ gì đang chọt mình, thì ra là móng vuốt của nó.

Ơ khoan...

Tình huống gì đây?

Cô vẫn còn sống?

Lộc Tê giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào gương mặt vô cảm của người gỗ một lúc, cho đến khi nó nghiêng đầu, chủ động lùi lại, sau đó dè dặt, cẩn thận ôm chân ngồi xổm xuống.

Lộc Tê: "?"

Không hẳn là sợ, chỉ là cảm thấy hơi quá, cô nhớ rất rõ khi ấy móng vuốt của nó đã xuyên qua cổ họng cô, chẳng qua là do cô mất ý thức quá nhanh nên thật ra không cảm thấy đau đớn gì.

Người gỗ vẫn im lặng không nhúc nhích, khác xa dáng vẻ hăng hái khi đuổi gϊếŧ cô.

Lộc Tê cẩn thận đứng dậy, lùi về sau vài bước. Thấy nó không có phản ứng gì, cô mới bắt đầu quan sát kỹ nơi mình đang ở.

Một gian nhà gỗ tồi tàn lọt thỏm giữa khu rừng, có vẻ đã bị bỏ hoang từ mấy năm trước. Vách gỗ phủ đầy rêu xanh, ọp ẹp đến mức chỉ cần chạm mạnh một cái là có thể hỏng luôn. Trong phòng không có đồ đạc gì, vô cùng trống trải, chỉ có chỗ cô nằm là được lót một lớp dây mây không biết tìm ở đâu về, còn khá tươi.

Lộc Tê chăm chú nhìn mớ dây mây ấy một lúc.

Rồi chậm rãi hướng ánh nhìn về phía người gỗ vẫn đang ngoan ngoãn ôm gối ngồi xổm trong góc.

Không, đừng nói là cái thứ này trải đệm cho cô nằm đấy nhé, nếu đúng thật thì đây chẳng khác nào một câu chuyện ma.

Lộc Tê nhìn ra ngoài, trời xanh không một bóng mây, ánh nắng chan hòa chiếu xuống nhân gian, nếu không phải vẫn còn nguyên ký ức về vụ rượt đuổi thừa sống thiếu chết thì cô thật sự quên mất nơi này là nơi nào.