Sau Khi Đá Vai Ác, Ta Là Trị Liệu Sư Duy Nhất Mạt Thế

Chương 2

"Sau đây là thông báo khẩn từ trường, siêu bão cấp mười Kiana sẽ đổ bộ vào 8 giờ tối nay. Tất cả các tiết tự học buổi tối và hoạt động ngoại khóa đều bị hủy bỏ. Đề nghị tất cả học sinh không ở lại trong trường, nhanh chóng trở về ký túc xá, đóng chặt cửa sổ và thực hiện các biện pháp phòng hộ." Tiếng thông báo từ loa phát thanh vang lên.

Siêu bão cấp mười Kiana? Tô Miên chợt nhớ ra một sự kiện ở kiếp trước, trong lòng cả kinh, vội vàng bật dậy, khoác nhanh chiếc áo khoác dày trên giường, hấp tấp rời khỏi ký túc xá. Vừa ra đến cửa, cô đυ.ng phải Bạch Khê - cô bạn cùng phòng đang trở về.

"Tô Miên, cậu muốn chết hả?" Bạch Khê bị cú va chạm làm rơi chiếc túi xách xuống đất, đồ trang điểm bên trong văng tung tóe, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bạch Khê là một tiểu thư con nhà giàu điển hình, tính cách kiêu căng ngạo mạn, xinh đẹp, gia thế hiển hách. Vốn có khả năng cao thành hoa khôi được mọi người ngưỡng mộ, nhưng Tô Miên với vẻ đẹp thanh thuần dịu dàng và danh hiệu thủ khoa đại học đã đè hết ưu điểm của Bạch Khê xuống, được bình chọn là hoa khôi đẹp nhất trong vòng trăm năm qua của trường.

Từ đó, hai người nảy sinh hiềm khích.

Bạch Khê là người địa phương, bình thường hiếm khi ở ký túc xá. Tô Miên thấy cô ấy thì khựng lại một chút. Sau khi mạt thế ập đến, cục diện thế giới đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, một vòng thanh trừng mới bắt đầu, thế giới trở thành nơi mà vũ lực lên ngôi, tiền tài và quyền thế chỉ như mây khói, dị năng giả trở thành tầng lớp thống trị.

Sau này, Bạch Khê vì nhan sắc xinh đẹp mà bị gia tộc đưa cho một dị năng giả. Gã dị năng giả đó có cả chục người phụ nữ, đối xử tệ bạc với Bạch Khê, thường xuyên bạo hành cô ấy.

Trong ba năm mạt thế, Bạch Khê đã trải qua bao cay đắng mới đến thăm cô được hai lần.

Tô Miên nghĩ đến sự ấm áp hiếm hoi trong mạt thế, nắm lấy tay Bạch Khê, kéo cô ấy chạy ra khỏi ký túc xá.

"Tô Miên, cậu điên rồi! Bên ngoài đang bão lớn đấy!" Bạch Khê tức giận đến mặt mày tái mét.

Nếu không phải lo sợ không kịp về nhà trước khi bão ập đến, cô ấy sẽ không bao giờ quay lại ký túc xá.

Tô Miên im lặng kéo Bạch Khê xuống lầu, chạy ra khỏi ký túc xá. Bên ngoài, sấm chớp rền vang, mây đen gầm rú trên đỉnh đầu, mưa gió dữ dội trút xuống.

"Chạy mau, mưa lớn rồi!"

"Mưa lạnh quá, lạnh chết mất thôi!"

"Ủa, mưa hình như có màu, là màu vàng!"

"Cậu hoa mắt rồi, mau về ký túc xá thôi!"

Rất nhanh, con đường rợp bóng cây trước ký túc xá chẳng còn mấy người.