Tô Miên ngẩng mặt, chịu đựng cái lạnh buốt giá, nhìn những hạt mưa vàng óng ánh rơi xuống như trút, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng. Mưa vàng! Thật sự là mưa vàng!
Kiếp trước, cơn bão vào ngày Xuân Phân này được định nghĩa là sự khởi đầu cho cuộc sàng lọc tàn khốc của mạt thế đối với nhân loại. Cơn mưa vàng trước cơn bão sẽ kích phát dị năng trong cơ thể người, mang lại khả năng chống chọi nhất định với mạt thế sắp đến.
Kiếp trước, Tô Miên cũng giống như phần lớn mọi người, đều ở trong nhà, không dính một giọt mưa vàng nào, bỏ lỡ cơ hội kích phát dị năng, trở thành nhóm yếu thế nhất sau khi mạt thế ập đến.
"Sao mưa lại có màu?" Bạch Khê kinh ngạc nhìn những hạt mưa vàng rơi trên mặt Tô Miên.
Những đám mây đen cuồn cuộn gầm thét bỗng im lặng, vầng trăng lạnh lẽo ló ra từ tầng mây, ánh sáng mờ ảo, nhìn kỹ lại tựa như dát vàng. Mưa vàng như được ngưng kết từ vô số ánh trăng, rải xuống mọi ngóc ngách của trái đất.
Tô Miên ngước đầu, cố gắng kìm nén những con sóng dữ dội trong lòng.
Cùng thời khắc đó, ở khắp các khu vực của Hoa Hạ, vô số người dường như cảm nhận được điều gì đó, ngửa đầu nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên đỉnh đầu và những hạt mưa vàng tí tách rơi, ngắm nhìn hiện tượng thiên văn kỳ dị này.
Mưa vàng rất nhanh đã ngừng.
"Về tắm nước nóng, ngủ một giấc ngon lành đi." Giọng Tô Miên khàn khàn nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết, đôi mắt đen láy tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Bạch Khê thấy vậy thì rùng mình, bao nhiêu tức giận cũng không dám phát ra. Tô Miên dường như đã thay đổi, đây vẫn là Tô Miên nổi tiếng hiền lành, có biệt danh "cừu non" sao? Quái lạ, đáng sợ quá đi mất.
Trở về ký túc xá, Tô Miên không để ý đến Bạch Khê nữa. Không biết có phải di chứng của việc dính mưa vàng hay không, ý thức cô mơ hồ, cảm thấy hơi nóng lên.
Cô ôm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm. Khi cởϊ qυầи áo, một chiếc ngọc bội màu đỏ ửng rơi xuống đất.
Chiếc ngọc bội trông có chút quen mắt, nhưng cơn sốt và sự khó chịu trong người khiến Tô Miên không thể suy nghĩ nhiều. Cô vội vàng nhặt chiếc ngọc bội lên, tắm qua nước ấm rồi đi ngủ.
Đêm đó, cô gặp ác mộng liên miên. Lúc thì thấy mình cùng các bạn học chen chúc trong khu tị nạn, lúc thì bị giam cầm trong căn cứ, gã đàn ông cúi người, khuôn mặt âm u, ánh mắt như dao găm, từng tấc từng tấc đánh giá cô. Cuối cùng là cảnh cô chạy trốn rồi chết trong hoang dã.
Tô Miên toàn thân toát mồ hôi lạnh, vừa lạnh vừa nóng. Ngay khi cô tưởng mình sắp chết trong giấc mơ, thì bị người đánh thức.