"Chào mừng quý vị đến với Văn phòng Hai Cõi. Tiệm chúng tôi chuyên nhận xử lý mọi sự việc giữa hai cõi Âm Dương, thù lao chỉ là một chút công đức."
Từ lúc màn hình sáng lên, khung bình luận vốn đang đơ như tượng cuối cùng cũng hoạt động trở lại.
[Vãi chưởng! Chủ kênh đẹp quá!]
[Vì chủ kênh đẹp trai, tôi quyết định kênh này sẽ là nhà tương lai của tôi!]
[Tuy chủ kênh ưa nhìn thật đấy, nhưng tôi chỉ muốn nói là hai cõi Âm Dương? Xàm xí! Còn công đức nữa? Đúng là trò cười!]
[Chủ kênh trông giống người trần mắt thịt, sao lại biết đến tiền công đức nhỉ?]
[Tuổi còn nhỏ đã ra ngoài lừa đảo, thôi thì nể tình chủ kênh đẹp trai, lần này không tố cáo.]
[Đề nghị chuyển sang chuyên mục trai xinh gái đẹp đi chủ kênh ơi.]
Cung Thường Thanh cũng sững sờ giây lát trước dung mạo của thiếu niên. Nhan sắc này phải nói là ăn đứt mấy ngôi sao nổi tiếng mà con gái gã vẫn hay theo dõi.
Nhưng với mấy lời về hai cõi Âm Dương của thiếu niên, gã lại cười khẩy. Thời buổi này ai chẳng tin vào khoa học, đến đi chùa cũng chỉ thắp hương cho có lệ, chứ còn ai tin vào mấy thuyết âm dương nữa đâu.
Thấy cả màn hình toàn bình luận chế nhạo, bảo chủ kênh chuyển sang mục trai xinh gái đẹp, Cung Thường Thanh cứ ngỡ thiếu niên sẽ luống cuống giải thích đôi câu. Ai ngờ cậu ta vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, nói tiếp lời dang dở: "Hôm nay, tôi sẽ chọn một vị khách hữu duyên để kết nối. Quý khách nào có nhu cầu, xin vui lòng bấm vào túi phúc."
Giọng thiếu niên lành lạnh, tựa dòng nước tuyết vừa tan trên núi cao, trong trẻo tinh khiết, lại phảng phất một sự giá buốt thấm vào tâm can, khiến người ta bất giác tĩnh tâm lại.
Hơn nữa, không biết có phải Cung Thường Thanh ảo giác không, gã cứ có cảm giác lúc thiếu niên nói chuyện, ánh mắt cậu đang nhìn về phía mình.
Tròng mắt thiếu niên đen hơn người thường, vì thế trông đặc biệt sâu thẳm. Dù chỉ đối diện qua màn hình, Cung Thường Thanh vẫn có cảm giác như bị nhìn thấu tâm can.
Dứt lời, một chiếc túi phúc màu vàng kim xuất hiện trên màn hình.
Cung Thường Thanh vốn chẳng muốn tham gia hoạt động của cái kênh phát sóng vừa nhìn đã thấy mờ ám này, nhưng nghĩ đến ánh mắt của thiếu niên ban nãy, ngón tay gã lại vô thức bấm vào.
Một vệt sáng vàng lóe lên, Cung Thường Thanh liền thấy khuôn mặt có phần ngơ ngác của mình hiện ra trong một cửa sổ nhỏ trên kênh.
Cung Thường Thanh vội vàng chỉnh lại cổ áo ngủ xộc xệch, rồi vuốt lại mái tóc rối bù, giọng hơi lắp bắp: "Chủ... chủ kênh, tôi lỡ tay bấm nhầm, tôi không có nhu cầu gì đâu, cậu chọn người khác đi."
[Ông chú này nhìn là biết người thật thà, có dính dáng gì đến âm dương hai cõi được chứ?]
[Kịch bản à, làm gì có ai giật túi phúc nhanh thế? Còn chưa kịp đếm ngược ba hai một đã kết nối luôn rồi.]
[Đây không phải là cháu ngoan của ta sao? Cháu ngoan, ba năm rồi mày chưa đốt tiền cho ông đấy!]
Bình luận trên kênh trôi như bay, nhưng Cung Thường Thanh vẫn kịp nhìn thấy dòng bình luận của người dùng tên Cung Kiến Quân, tự xưng là ông nội gã.
Gã trố mắt: "Ông là ai? Sao tên người dùng của ông lại là tên ông nội tôi? Còn biết ba năm nay tôi chưa hóa vàng mã cho ông nữa?"
[Thằng Thường Thanh, mày đến ông nội mày mà cũng không nhận ra à? Tao còn đang định hỏi sao mày lại mò vào được ứng dụng phát sóng trực tiếp của Âm Giới bọn tao thế này? Mày không phải là toi rồi đấy chứ!]
Dòng bình luận này vừa hiện ra, cả kênh phát sóng lặng ngắt như tờ.
Con ngươi Cung Thường Thanh co rút lại. Ông nội gã mất đã mười lăm năm rồi!
Chẳng lẽ đây thật sự là kênh phát sóng có thể kết nối với Âm Giới?