"Chết rồi sao?"
"Hình như vẫn còn thở."
"Đâm thêm hai nhát nữa đi."
Cung Thường Thanh bừng mở mắt, trán đẫm mồ hôi. Gã hồn vía chưa định, vội ôm lấy bụng, nơi ấy dường như vẫn còn hằn rõ cơn đau buốt khi lưỡi dao nhọn đâm vào.
Dạo gần đây, không biết đã là lần thứ bao nhiêu gã mơ thấy giấc mộng này, lần nào cũng thật đến đáng sợ.
Giống như mọi lần bừng tỉnh trước đây, đồng hồ đang chỉ hai giờ hai mươi phút sáng.
Cung Thường Thanh chợt thèm một điếu thuốc. Không muốn đánh thức người vợ đang say ngủ bên cạnh, gã khẽ khàng vén chăn, với lấy điện thoại và bao thuốc trên đầu giường rồi rón rén nhón chân ra khỏi phòng.
Nào ngờ vừa đi được vài bước, gã không để ý dưới sàn có viên bi, vô ý giẫm phải, chân trượt đi. May mà gã kịp vịn vào tủ quần áo nên không ngã, nhưng chiếc điện thoại thì văng xuống đất.
"Choang!"
Tiếng điện thoại rơi xuống sàn vang lên đặc biệt chói tai trong đêm khuya tĩnh lặng.
Cung Thường Thanh theo phản xạ giơ tay, nặn ra một nụ cười, quay đầu, sẵn sàng nhận lỗi với vợ nếu cô bị đánh thức. Nhưng đợi một lúc, chẳng thấy tiếng vợ cằn nhằn đâu, nhìn kỹ lại thì thấy cô vẫn ngủ say sưa.
Chắc là ban ngày đi làm mệt quá, nên mới không bị tiếng động vừa rồi làm tỉnh giấc.
Cung Thường Thanh thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nhặt điện thoại lên, rồi đi tiếp ra ngoài.
"Cạch."
Đứng ngoài ban công, Cung Thường Thanh châm một điếu thuốc, rít mạnh hai hơi. Mùi nicotine cuối cùng cũng giúp gã xua đi nỗi sợ hãi còn sót lại.
Gã tự giễu mình, đàn ông già đời, con cái đã lên cấp hai cả rồi mà vẫn còn sợ ác mộng.
Điều chỉnh lại tâm trạng, đằng nào cũng không ngủ được nữa, Cung Thường Thanh mở điện thoại định lướt xem video ngắn cho khuây khỏa.
Vừa vào ứng dụng video, thứ hiện ra trước mắt lại là một kênh phát sóng trực tiếp.
Màn hình kênh tối đen như mực, nhưng lại hiển thị trạng thái "Đang phát trực tiếp".
Cung Thường Thanh thấy hơi lạ, nhưng cũng không mấy để tâm, chỉ nghĩ chắc chủ kênh quái đản nào đó cố tình để màn hình đen vậy thôi.
Gã đưa tay định vuốt sang video tiếp theo, nhưng ngón tay vừa chạm vào màn hình, điện thoại đã tự động chuyển vào kênh phát sóng kia.
Đến lúc này, Cung Thường Thanh vẫn nghĩ mình chỉ lỡ tay. Gã nhấn nút quay lại, muốn thoát khỏi kênh này.
Vậy mà, nhấn liền mấy lần, điện thoại vẫn chẳng có phản ứng gì.
Chẳng lẽ cú rơi vừa rồi làm hỏng rồi chăng?
Cung Thường Thanh cuống quýt kiểm tra. Cái điện thoại này là do con gái dùng tiền học bổng thi đua năm ngoái mua cho gã, không thể hỏng được!
Lật qua lật lại chiếc điện thoại, gã mới thấy phía dưới màn hình có người đang thả bình luận trôi.
[Mẹ kiếp, kênh phát sóng trực tiếp khốn kiếp gì thế này? Tự động vào đã đành, còn không thoát ra được!]
[Thấy ma thật rồi!]
[Mấy người không phải ma à? Đây là kênh gì vậy?]
[Tên chủ kênh là Văn phòng Hai Cõi, vãi chưởng! Cái tên ma quái gì thế!]
[Nửa đêm nửa hôm mà bày ra cái bug này! Tính dọa chết ai à!]
Cung Thường Thanh thở phào, hóa ra không chỉ mình gã bị vậy.
Thế thì tốt rồi, điện thoại không hỏng.
Lúc này, kênh phát sóng đã có gần một vạn người xem, bình luận trôi nhảy lên dày đặc, đa phần đều đang chửi rủa lỗi của kênh này. Có một số ít bình luận mang phong cách hơi sai sai, nhưng nhanh chóng bị những lời chửi bới nhấn chìm.
Và đúng lúc này, màn hình kênh phát sóng đột nhiên sáng lên.
Trước ống kính là một thiếu niên tay ôm con mèo đen, vẻ ngoài mong manh tựa món đồ sứ thượng hạng, tinh xảo dễ vỡ, trông ốm yếu bệnh tật.
Những ngón tay thon dài, trắng nõn của cậu hơi khum lại thành nắm đấm, che miệng ho khẽ vài tiếng.