Nữ Đạo Diễn Vô Tình

Chương 10: Ma nhà mình khác với ma ngoài đường chứ!

Sở Hạ Tinh vừa ăn vừa đảo mắt nhìn quanh căn phòng, bình phẩm: “Phòng này trông nhỏ quá, được cái đủ đồ, chỉ là bừa bộn chẳng khác gì nhà cháu.”

Căn hộ Sở Hạ Tinh đang ở là loại studio thương mại, vừa dùng điện nước giá thương mại, chỉ có một phòng và một nhà vệ sinh, bếp kiểu mở, đi vài bước là đến giường. Phòng cũng lộn xộn vô cùng, đồ đạc vứt đầy mọi nơi. Không hiểu đám trẻ thời nay sống kiểu gì.

Hàn Sở Ninh nói: “Chút nữa mình gọi xe về nhé, cháu còn mang theo chìa khóa nhà dì đây.”

Vì Sở Hạ Tinh không chồng con, nên bà đã sớm quyết định để Hàn Sở Ninh thừa kế tài sản. Nếu không phải vậy thì cũng chẳng đến lượt cháu gái lo tang lễ. Giờ người đã trở về, tài sản cũng coi như về đúng tay chủ cũ. Hàn Sở Ninh không phải kẻ ham tiền, người thân trở về mới là điều quan trọng nhất.

Sở Hạ Tinh lắc đầu: “Dì chưa về ngay đâu, đợi vài hôm nữa đã.”

Hàn Sở Ninh nghi hoặc: “Sao vậy? Dì chẳng phải ghét ở chỗ chật hẹp lắm sao?”

Sở Hạ Tinh đáp: “Biết đâu Hạ Tâm vẫn còn quay về. Dì ở đây đợi thêm xem sao.”

Nghe vậy, Hàn Sở Ninh sững người, lúc này mới nhớ ra chủ nhân thật sự của thân xác này. Cô cẩn trọng hỏi: “Nhưng cô ấy chẳng phải đã...”

Sở Hạ Tinh điềm tĩnh nói: “Nếu thật sự không quay lại được, cháu nhớ bày biện chút gì đó trong phòng. Dù sao cháu cũng vừa làm tang lễ cho dì, giờ có kinh nghiệm rồi, đừng để con bé chết rồi mà chẳng có chốn đi về.”

Trải qua một vòng hồn lìa xác, Sở Hạ Tinh mới hiểu tầm quan trọng của "nơi trở về" trong ngày thứ bảy sau khi mất, đó là dấu hiệu cho thấy trên đời này vẫn còn người nhớ đến mình. Hồi đó, Hạ Tâm từng nói bố mẹ con bé đều đã mất, cũng không có bạn bè thân thiết hay nơi nương tựa nào, chẳng khác gì một người không nhà. Câu nói đó khiến Sở Hạ Tinh nhớ mãi không quên được.

Hàn Sở Ninh biết dì mình ngoài mặt thì nghiêm khắc, nhưng thật ra mềm lòng nhất. Cô gái vội vàng nói: “Vậy tối nay cháu ở lại đây với dì nhé.”

Nhưng trong lòng Sở Hạ Tinh lại có linh cảm, Hạ Tâm có lẽ sẽ không quay về nữa. Hồn sống chỉ có thể rời khỏi thể xác một, hai tiếng, trong khi người quản lý lại tận năm, sáu tiếng sau mới đến tìm Hạ Tâm. Bà nhớ tới linh hồn xanh lam khóc lóc, buồn bã, trông đầy u uất ấy, tự dưng thấy chua xót trong lòng.

Hàn Sở Ninh cởi giày chui lên giường, lại quấn mình trong chăn, nhỏ giọng hỏi: “Dì này, nếu cô ấy thật sự quay về thì có đáng sợ không ạ? Thật ra cháu hơi sợ ma...”

Sở Hạ Tinh nhìn cô gái bằng ánh mắt khó tả, bật cười: “Dì chẳng thấy cháu sợ dì chút nào.”

Hàn Sở Ninh phụng phịu: “Ai nha, ma nhà mình khác với ma ngoài đường chứ! Với lại dì có làm ma thì vẫn là dì của cháu mà!”