Nữ Đạo Diễn Vô Tình

Chương 9: Hóa ra mỗi ngày cháu lên mạng chỉ để đọc mấy truyện không đứng đắn?

Từ khi dọn ra ở riêng, Hàn Sở Ninh sợ lối sống “bị mẹ nhìn thấy là ăn đòn” của mình bị lộ, nên sống chết không cho bố mẹ đến thăm. Chỉ có mỗi người dì Sở Hạ Tinh là không cản nổi. Vì lúc mua nhà cô được dì giúp vốn, thêm tính dì lại mạnh mẽ, nên thường xuyên bị dì “chỉnh đốn”, cách vài hôm là bị dạy dỗ một trận.

Hàn Sở Ninh nhìn cô gái xa lạ trước mặt, thật sự không thể tin nổi chuyện quái lạ như vậy lại có thể xảy ra. Trong thân thể trẻ trung kia lại là linh hồn của dì cô!

Cô kinh ngạc thốt lên: “Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy.”

Sở Hạ Tinh: “Thôi, mình đổi chỗ khác nói chuyện đi. Cháu dẫn dì tìm bệnh viện trước đã, dì không biết xài điện thoại của con bé này, giờ ngay cả một đồng cũng không tiêu được!”

Hàn Sở Ninh lúc này mới hoàn hồn, vội vã nói: “Được được được, cháu nhớ gần đây có bệnh viện, tuy không lớn lắm nhưng cũng được.”

Sau khi nhận người thân xong, Sở Hạ Tinh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trước tiên họ đến một bệnh viện nhỏ gần đó để băng bó chữa trị. Khi bác sĩ hỏi, bà nói dối là bất cẩn tự làm mình bị thương.

May mà Sở Hạ Tâm sợ đau nên không rạch sâu, chảy máu cũng không nhiều, nên cơ thể này chẳng gặp vấn đề gì nghiêm trọng.

Bác sĩ nói: “Tôi thấy không chỉ tay vụng đâu, mà có vẻ còn hơi thiếu khí huyết, mặt cô tái nhợt lắm đấy.”

Sở Hạ Tinh lo lắng sờ mặt: “Vậy tôi có cần bốc ít thuốc bắc uống không?”

Hàn Sở Ninh vội ngăn lại: “Đừng dưỡng sinh gì hết! Đừng sắc thuốc nữa! Về nhà trước đã!”

Dì cô cái gì cũng tốt, chỉ là sau khi nghỉ hưu thường xuyên nổi hứng bất chợt, lúc thì đòi dưỡng sinh uống thuốc bắc, lúc lại hứng chí nướng bánh mì. Đáng sợ nhất là tiện tay bắt cô thử thuốc, thử bánh, khiến cô khổ không tả nổi.

Một lúc sau, Sở Hạ Tinh và Hàn Sở Ninh vội vã quay về căn hộ. Hàn Sở Ninh còn chu đáo đặt cho dì mình một phần đồ ăn ngoài, là món của quán mà dì thích nhất.

Sở Hạ Tinh ngồi ăn ở chiếc bàn nhỏ, còn Hàn Sở Ninh thì đang dọn dẹp hiện trường trong phòng tắm. Mãi đến lúc này, hai người mới có thời gian để kể rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Hàn Sở Ninh cuối cùng cũng lau dọn nhà vệ sinh xong. Là người trẻ nên cô gái tiếp nhận mọi chuyện khá nhanh. Sau khi nghe hết đầu đuôi sự việc, cô gái kinh ngạc nói: “Dì cả, chuyện của dì y như mở đầu truyện ngôn tình mạng trên Tấn Giang ấy!”

Sở Hạ Tinh đang cúi đầu ăn cơm, nghe vậy thì ngạc nhiên ngẩng lên: “Tấn Giang là gì?”

Hàn Sở Ninh giải thích: “Tấn Giang là một nền tảng đăng truyện online, giờ nhiều phim truyền hình cũng chuyển thể từ truyện trên đó. Cháu hay đọc truyện ở đấy lắm.”

Sở Hạ Tinh lắc đầu: “Chưa từng nghe tới.”

Hàn Sở Ninh lẩm bẩm: “Thì cũng đúng, dì toàn làm việc với biên kịch lớn, đâu có chuyển thể từ tiểu thuyết.”

Sở Hạ Tinh nhướng mày: “Ai bảo dì chưa từng làm chuyển thể? Năm xưa dì từng chuyển thể một bộ.”

Hàn Sở Ninh vội ngắt lời: “Thôi thôi, truyện trên Tấn Giang không phải kiểu chính thống như “Sống” của Dư Hoa đâu!”

Sở Hạ Tinh liếc mắt: “Hóa ra mỗi ngày cháu lên mạng chỉ để đọc mấy truyện không đứng đắn?”

Hàn Sở Ninh: “...”

Không biết sao nhưng nghe câu này cứ thấy sai sai.