“Ầm!”
Tạ Từ còn chưa mở mắt thì đã bị một tiếng vang điếc tai làm cho giật nảy mình.
Cô chớp chớp mở to đôi mắt, móng vuốt sắc bén đen như than đột nhiên đập thẳng vào mặt, chỉ cách đỉnh đầu cô khoảng chừng hai mươi centimet.
Tạ Từ còn chưa kịp định thần là mình đang ở đâu, thì đã theo phản xạ có điều kiện mà ngửa người ra sau, cách xa cái móng vuốt kia thêm vài phần.
“Bốp!” Cái ót cô đập mạnh lên tường một phát.
“Ui!” Tạ Từ ăn đau hô to một tiếng, rồi vươn tay ôm lấy cái ót của mình. Bên tai lại truyền tới tiếng vang lớn, một cái móng vuốt sắc bén khác đâm xuyên qua cánh cửa trước mặt cô mà tiến vào.
Tạ Từ sợ tới mức đôi con ngươi co rụt lại. Cô tùy tay nắm lấy một thứ gì đó đẩy tới, cơ hồ phải dùng ra hết sức bình sinh mới đẩy cho hai cái móng vuốt kia rụt trở về.
Cô thoáng thở nhẹ ra mấy hơi, lúc này mới phát hiện ra thứ đang đặt trước ngực mình là một cái chậu gỗ rắn chắc, còn vị trí mà cô đang đứng là một phòng vệ sinh nhỏ hẹp.
Đây không phải là phòng vệ sinh trong căn chung cư mà cô đã thuê.
Đây... Là đâu?
Trong lòng Tạ Từ có quá nhiều nghi hoặc, nhưng trước mắt lại không phải là lúc thích hợp cho cô tự hỏi.
Cái chậu gỗ trước mặt lung lay rất mạnh, như là tùy thời đều sẽ bị hất xuống đất.
Tim Tạ Từ đập nhanh như sấm, cả người đè chặt lên chậu gỗ, nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại. Với tư thế hiện tại của Tạ Từ, một khi móng vuốt đâm xuyên qua chậu gỗ, thì sẽ trực tiếp đâm thủng tim cô.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ra sau lưng Tạ Từ. Nhưng trong nhà vệ sinh này, ngoại trừ mấy đồ tẩy rửa ra thì không còn thứ gì khác có thể sử dụng được.
Hai cánh tay cô dần trở nên bủn rủn vì mất sức, nhưng ý chí sống sót lại không cho phép cô dễ dàng từ bỏ như vậy.
Tuy không biết sau cánh cửa là thứ gì, nhưng trong tiềm thức nói cho cô biết, đó là thứ rất nguy hiểm. Một khi để nó xông vào, thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Phải làm sao bây giờ?
Đầu óc Tạ Từ nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi đối sách.
Đột nhiên, thứ bên ngoài ngừng lại trong chớp mắt, sau đó áp lực đè lên chậu gỗ lập tức biến mất.
Ngừng rồi à?
Tạ Từ ngẩn ra một chút, nhưng còn chưa đợi cô kịp cảm thấy may mắn thì lại có một lực va chạm mạnh mẽ truyền từ phía sau cánh cửa tới.
Dường như cái thứ bên ngoài đã mất hết kiên nhẫn, nó muốn trực tiếp phá cửa xông vào. Chỉ trong chốc lát mà cả cánh cửa đều đã bắt đầu lung lay như sắp đổ.