Đồ Dư Phàm cúp máy, cô Tiêu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Chuyện gì vậy?”
“Cô giáo, hình như em gái em bị sao ấy, bị thương rồi, em phải đi tìm em ấy.”
Giọng hắn gấp gáp, quay người định chạy đi. Cô Tiêu vội vàng giữ tay Đồ Dư Phàm lại: “Cô đi cùng em, em lên xe đi, xem tình hình thế nào đã.”
...
Đến nơi, quảng trường có rất nhiều người vây quanh, bên cạnh còn có vài chiếc xe máy. Một vài thiếu niên đang tranh cãi gì đó với Mộc Nghiêu và Bành Thần, nhìn dáng vẻ giống như sắp đánh nhau.
Bành Thần đứng đó, còn Mộc Nghiêu thì máu me khắp người, chân bị gập lại một cách không được tự nhiên.
Thì ra, cùng một chuyện, chỉ vì có một chút khác biệt mà dẫn đến kết quả khác biệt.
Lần này Mộc Nghiêu bị thương nặng hơn.
Cô Tiêu gọi điện báo cảnh sát rồi lớn tiếng nói: “Ồn ào cái gì thế hả, không được đánh nhau! Cảnh sát sẽ đến ngay bây giờ, đánh người là phạm pháp đấy!”
Đối với đám thiếu niên choai choai này, cảnh sát vẫn rất có uy lực, cuối cùng hai bên không đánh nhau nữa.
Cuối cùng cảnh sát và xe cứu thương đến.
Chuyện đến nước này, Đồ Dư Phàm không thể can thiệp được nữa.
Lần này, Mộc Nghiêu không còn cơ hội vu oan cho hắn nữa.
Cũng không thể đổ lỗi cho hắn nữa.
Cô Tiêu cùng Đồ Dư Phàm chờ ở bệnh viện, lúc này, vợ chồng Lưu Hồng chạy đến.
Trước mặt mọi người, Lưu Hồng thế mà lại giơ tay định tát Đồ Dư Phàm.
Mặc dù Đồ Dư Phàm lúc này chỉ là người bình thường nhưng dù sao cũng là linh chủng trời sinh, phản ứng vẫn rất nhanh. Hắn xoay người né được cái tát này, Lưu Hồng vì mất thăng bằng suýt nữa ngã nhào xuống đất, loạng choạng vài bước mới đứng vững được.
Khuôn mặt bà ta đỏ bừng, giọng nói sắc bén vang dội: “Tao bảo mày chăm sóc Nghiêu Nghiêu cho tốt, mày đi đâu thế hả? Đồ vô dụng!”
Ánh mắt đó như thể Mộc Nghiêu là do hắn đánh bị thương.
Lưu Hồng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Đồ Dư Phàm, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
Đữa con trai yếu đuối ngày trước của bà ta sao dám nhìn bà ta bằng ánh mắt đó.
"Vị gia trưởng này, ta là ngươi nhi tử chủ nhiệm lớp, chuyện này không có bất kỳ liên quan gì đến Trương Phàm, ai cũng không nghĩ sẽ gặp phải chuyện như vậy, hắn luôn cảm thấy áy náy khổ sở, ngươi sao có thể đánh hắn như vậy được?" Tiêu Nguyệt nhíu mày, chắn trước mặt Đồ Dư Phàm, lên tiếng bênh vực.
"Vị gia trưởng này, ngươi làm như vậy là không đúng, không thể tùy tiện đánh người." Cảnh sát đứng bên cạnh cũng nghiêm túc ngăn lại.
Lưu Hồng bị đánh gãy sau, không kịp quan tâm đến thái độ của Đồ Dư Phàm, nhìn về phía đối diện, lộ ra vài phần ngượng ngùng, vội vàng giải thích: "Là ta quá lo lắng cho Nghiêu Nghiêu nhà ta, thường ngày đã dặn dò nhi tử phải chăm sóc hắn thật tốt, không ngờ lại để hắn bị thương nặng như vậy, ta không thể chấp nhận được."
"Không thể chấp nhận được, nhưng cũng không thể đánh người."
"Đúng vậy, đúng vậy, cảnh sát, Nghiêu Nghiêu nhà ta không sao chứ?"