Nam Phụ Một Lòng Cầu Trường Sinh

Thế giới 1 - Chương 6: Trúc mã nam xứng

Mặc dù nguyên chủ không vui nhưng bởi vì thương cánh tay đầy máu của Mộc Nghiêu, đành phải đồng ý.

Cũng vì lần này, Bành Thần vì áy náy mà dần dần đem lòng yêu nữ chính, cũng là tiền đề cho cuộc gặp gỡ của họ sau này.

Tối hôm đó, sau khi đưa Mộc Nghiêu đến bệnh viện băng bó về nhà, Trương Bân lập tức đánh nguyên chủ một trận, mắng cậu ta chỉ biết gây chuyện, hại nữ chính bị thương. Sau đó, nguyên chủ giận dữ nhốt mình trong phòng, nữ chính không biết là vì áy náy hay sợ hãi mà vẫn luôn canh chừng cậu ta.

So sánh như vậy, Lưu Hồng không biết sự thật càng thấy nữ chính tốt bụng.

Mà chuyện này có lẽ sẽ xảy ra vào hôm nay.

Đồ Dư Phàm đương nhiên sẽ không đi vào vết xe đổ, cố ý nhận tội thay. Hắn đi theo sau bọn họ, im lặng không nói gì. Mộc Nghiêu nói chuyện với Bành Thần, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ đắc tội cậu ta như trong cốt truyện.

Đi được một đoạn, hắn nghĩ cũng sắp tới rồi, liền lên tiếng.

“Nghiêu Nghiêu, anh bỏ quên vài thứ trên lớp, anh chạy về trường lấy đã, lát nữa sẽ đuổi kịp hai người.”

Bành Thần không kiên nhẫn nói: “Cái gì chứ, ngày mai lấy cũng được mà.”

Đồ Dư Phàm không nhìn cậu ta, chỉ nói với Mộc Nghiêu: “Đề thi thử hôm nay anh để quên ở lớp rồi, cô giáo có ghi chú trên đó, anh sợ lát nữa quên mất.”

Mộc Nghiêu sực nhớ ra đề cô giáo giao chưa làm xong, vội nói: “Vậy anh cứ đi đi, em với Bành Thần đi chậm một chút, anh đi nhanh về nhanh nhé.”

Quả nhiên, chỉ khi liên quan đến lợi ích của mình, nữ chính mới chủ động lên tiếng. Đồ Dư Phàm hiểu rõ, quay người rời đi.

Hắn đi lòng vòng trong trường một lúc, thấy thời gian chắc cũng đã đủ rồi, chuẩn bị rời đi thì gặp cô giáo chủ nhiệm Tiêu Nguyệt.

“Trương Phàm, sao em còn ở trường thế?”

Đồ Dư Phàm bình tĩnh nói: “Thưa cô, em quên đồ ở lớp, vừa mới quay lại lấy.”

“Thế à, vậy cô đưa em về nhé.”

Đối với một học sinh như Trương Phàm, cô Tiêu Nguyệt có ấn tượng không tệ. Người này khá ngoan ngoãn, học hành cũng chăm chỉ, chỉ là cô ấy có cảm giác bố mẹ quá quan tâm đến em gái cậu ấy.

Đồ Dư Phàm định từ chối thì điện thoại reo lên, chiếc điện thoại này là loại điện thoại dành cho người già, chỉ dùng để gọi điện và nhắn tin.

Lúc trước Lưu Hồng tặng Mộc Nghiêu một chiếc điện thoại di động nhân dịp sinh nhật, sau này đến sinh nhật nguyên chủ cũng muốn một chiếc, lúc đó Lưu Hồng còn trách móc nguyên chủ đòi đồ đắt tiền rồi dùng chiếc điện thoại rách nát này tặng cho xong chuyện.

Bình thường ở trên lớp phải cất điện thoại đi, lúc này hắn lấy điện thoại ra trước mặt cô giáo, cũng hơi thấy chột dạ.

“Anh, huhu, anh mau đến đi, em bị thương rồi, chảy nhiều máu lắm.”

Giọng Mộc Nghiêu truyền đến từ điện thoại.

Đồ Dư Phàm giả vờ lo lắng hỏi: “Em đang ở đâu rồi?”

“Em ở quảng trường trước cửa hàng tạp hóa Tiểu Vũ.”

“Em chờ anh ở đó, anh đến ngay.”