Nam Phụ Một Lòng Cầu Trường Sinh

Thế giới 1 - Chương 4: Trúc mã nam xứng

Đồ Dư Phàm thoáng chốc lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, cúi đầu vội vàng đi vào phòng bếp.

Dáng vẻ sáng lạn rạng rỡ như mặt trời của Mộc Nghiêu quả thật rất dễ mê hoặc lòng người.

Đồ Dư Phàm giả bộ như nguyên chủ, cúi đầu ăn sáng không nói lời nào, lại nhìn dáng vẻ vui cười hớn hở của bọn họ giống như đây mới là người một nhà.

Đến trường học, Mộc Nghiêu vẫy tay tạm biệt Đồ Dư Phàm.

Hai người học ở hai lớp khác nhau, Đồ Dư Phàm thấy bóng lưng cô ta đi xa, ánh mắt dần dần sáng rõ.

Còn năm tháng nữa là sẽ thi đại học, hắn cần kiếm ít tiền, hơn nữa không thể để đám người Lưu Hồng phát hiện.

Kinh tế độc lập là cách tốt nhất để thoát khỏi sự bài bố.

“Trương Phàm, chiều chủ nhật đi chơi bóng rổ đi.” Bả vai bị người vỗ mạnh một cái, hắn quay đầu lại, nhìn thấy bạn học cùng lớp Hứa Niên đang mong đợi nhìn mình.

“Không muốn...” Vừa định từ chối, Đồ Dư Phàm lại sửa lời: “Được.”

“Thật à!” Trong mắt Hứa Niên lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu ta chỉ thuận miệng nói, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối rồi, chẳng qua đối phương đồng ý cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

“Giả đấy.”

Hứa Niên biến sắc: “Cậu đùa tôi à.”

Đồ Dư Phàm bị tốc độ thay đổi sắc mặt của cậu ta chọc cười: “Giúp tôi một việc, chủ nhật này tôi có chút việc. Nếu có ai hỏi thì cậu cứ nói là tôi đi chơi bóng rổ với cậu nhé.”

Hứa Niên nhìn kỹ một lúc: “Cậu làm gì mà lén lén lút lút thế, em gái cậu có hỏi cũng không được nói hay sao?”

“Nhất là cô ta.”

Ánh mắt Hứa Niên sáng lên, có chút cảm khái nói: “Rốt cuộc cậu đã chịu rời khỏi em gái cậu rồi, tôi thấy cậu cả ngày cứ xoay quanh cô ta cũng quá đủ rồi đấy.”

Buổi chiều chủ nhật hàng tuần của trường trung học số hai đều được nghỉ, học sinh có thể tự ho hoạt động, đương nhiên cũng có thể tự học ở phòng học.

Nữ chính phải là người có tính cách cố gắng cứng cỏi, tuy rằng thành tích bình thường nhưng nhất định phải có dáng vẻ cố gắng, cho nên chiều chủ nhật Mộc Nghiêu phải ngồi học ở phòng học, Đồ Dư Phàm phải ở cùng cô ta, tiện thể đưa cô ta về nhà.

“Anh hai, anh làm bản ghi chép xong chưa?” Mộc Nghiêu buộc tóc đuôi ngựa đứng ở cửa ra vào, thu hút mọi ánh nhìn.

Đồ Dư Phàm vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên đi tới đưa bảng ghi chép trong cho cô ta.

Đây cũng là thói quen thường ngày.

Năm ngoái trong một kỳ thi giữa kỳ, Mộc Nghiêu không đạt kết quả tốt, cuối cùng Lưu Hồng đề nghị nguyên chủ kèm cô ta học bài. Cô ta không nhớ được kiến thức trên lớp nên Trương Phàm phải ghi lại cho cô ta, gặp phải vấn đề không hiểu, sau giờ tự học buổi tối còn phải dạy bù cho cô ta đến nửa đêm.