Lúc mới gặp Thời Không Kính, nó chỉ là một tấm gương vỡ vụn, còn chẳng bằng một cái pháp khí hạ phẩm.
Vì để Đồ Dư Phàm mua mình, Thời Không Kính không ngừng thổi phồng mình là Tạo Hóa Thần Khí, đã từng bị mấy đại Thánh Nhân cướp đoạt, cuối cùng cá chết lưới rách, Thời Không Kính cũng bị tổn hại, chỉ để lại một mảnh vỡ khí linh và thần khí.
Sau đó, dưới sự xúi giục của Thời Không Kính, Đồ Dư Phàm và Thời Không Kính đạt thành hiệp nghị.
Thời Không Kính lợi dụng khí vận sau khi cải mệnh để tái tạo chân thân, mà Đồ Dư Phàm trải qua nhân sinh muôn màu, có được thất tình lục dục, có thể tu luyện cầu trường sinh.
Đây là thế giới đầu tiên của Đồ Dư Phàm, mục tiêu là thay đổi vận mệnh của Trương Phàm.
Không biết Thời Không Kính đã đọc đủ loại tiểu thuyết loạn thất bát tao ở đâu mà cứ khăng khăng yêu cầu Đồ Dư Phàm gọi nó là hệ thống. Đồ Dư Phàm lười tranh chấp những chuyện nhỏ này với Thời Không Kính, liền thuận theo ý nó.
“Trương Phàm, Nghiêu Nghiêu đã dậy rồi mà mày vẫn chưa chịu dậy à? Muốn tao lên đánh mày phải không?”
Tiếng đàn ông thô kệch vang lên, đây là Trương Bân cha của Trương Phàm. Trương Bân trước kia là công nhân viên chức nhà nước, sau đó nhà nước tiến hành cải cách nên ông ta nghỉ việc ra ngoài làm công, kiếm được một khoản tiền. Vào thời điểm bất động sản xuống dốc, ông ta mua một cửa hàng mở quán ăn. Sau khi kinh doanh được mấy năm, nhà hàng cũng có chút danh tiếng, cũng kiếm được một ít tiền.
Tốt xấu gì cũng coi như nhà có điều kiện, nếu không thì căn bản sẽ không có dư lực nuôi Mộc Nghiêu.
“Nghiêu Nghiêu ăn nhiều một chút, lớp 12 học hành vất vả lắm.” Lưu Hồng cười đưa tới một ly sữa đậu nành.
“Dì Hồng, bạn học nói con béo lên một vòng rồi.” Cô gái đối diện có dung mạo xuất sắc, dưới lông mi thật dài là đôi mắt mượt mà trong suốt, khóe miệng hơi vểnh lên, giọng nói mềm mại tựa như đang làm nũng.
Tướng mạo Trương Phàm so với cô ta thì chênh lệch rất xa, nhất là cấp ba trên cơ bản đều cắt tóc ngang trán, nhìn càng thêm đầy bụi đất.
“Nghiêu Nghiêu có mập thêm đi nữa thì cũng vẫn là đáng yêu.” Lưu Hồng cười ha hả nói, ánh mắt liếc nhìn Trương Phàm, nụ cười trên miệng biến mất, bực bội nói: “Tự vào bếp lấy chén đũa đi, lề mà lề mề.”
Mộc Nghiêu quay đầu, nở một nụ cười với hắn: “Anh hai, đêm qua anh hai thức đêm à? Em thấy mắt anh có chút quầng thâm rồi, đừng để người mệt mỏi quá.”