Chúc Mừng Bạn, Chỉ Số Tinh Thần Đã Về 0 [Vô Hạn]

Chương 7

[Trời ơi, cái trận thế gì đây…]

[Quái vật trong phó bản này mạnh dữ vậy sao?]

[Xong rồi xong rồi, vợ đẹp của tôi lần này thật sự tiêu rồi.]

Ngay khi Cố Triêm sắp bị đám tổ chức cơ thể người kia bao vây, cậu bất ngờ đưa tay ra, ấn lên cái sọ người trắng toát ấy.

Cái đầu đó… cứ thế bị cậu ấn chặt xuống.

[???]

[Chuyện gì vậy?]

[Không đúng rồi anh em, nhìn biểu cảm của cậu ta kìa.]

Dù đang bị bao vây bởi vô số vật thể quái dị, vẻ mặt của Cố Triêm vẫn bình tĩnh đến mức lạnh nhạt.

Cậu dường như coi những bộ phận cơ thể người đang bay lượn quanh mình chỉ là mấy con mèo con chó con, cái nào đến gần là cậu đưa tay ra ấn xuống, động tác dứt khoát và gọn gàng.

Lạ lùng thay, những thứ dữ tợn kia sau khi bị cậu chạm vào lại lập tức trở nên ngoan ngoãn, để mặc cậu bế lên rồi đặt lại vào tủ.

Rất nhanh, ánh mắt của Cố Triêm liền rơi xuống những tờ giấy rải rác trên sàn.

Trên những tờ giấy ấy… có chữ.

Cố Triêm nhặt lên một tờ… là hồ sơ bệnh nhân.

Cái đầu lâu trắng kia vẫn kiên trì bay ra khỏi tủ, lao tới định cắn vào vai Cố Triêm. Cậu không thèm ngẩng đầu, tiện tay hất một cái, cái đầu ấy liền bay sang chỗ khác.

Có lẽ nó cũng không ngờ bản thân lại bị xem thường đến thế, bị đẩy vào góc tường, đầu lâu quay mặt vào tường, hai hàm răng va vào nhau lạch cạch. Nó sống động biểu diễn cho mọi người thấy thế nào là “nghiến răng nghiến lợi” phiên bản đầu lâu.

[A! Tôi hiểu rồi! Đây dù sao cũng chỉ là một phó bản cấp D, không thể có quái vật mạnh được. Mấy người còn nhớ cơ chế của phó bản này không? Chỉ cần chỉ số tinh thần không đổi là an toàn.]

[Vậy là chỉ số tinh thần của cậu ta vẫn giữ ở mức ổn định?]

[Không thể nào! Cậu ta vừa bị tiêm thuốc mà! Loại thuốc đó có tác dụng gây ảo giác đấy!]

[Chắc chắn chỉ số tinh thần có giảm, nếu không thì đâu ra đám quái này. Nhưng hình như giảm không nhiều.]

[Lạ thật đấy, tân binh này cũng không đơn giản nhỉ.]

Cố Triêm nhặt hết các hồ sơ bệnh nhân dưới đất lên, xếp lại và bắt đầu đối chiếu từng cái một.

Trước tên mỗi bệnh nhân đều có một số thứ tự, dao động từ mười mấy đến mấy trăm.

Cậu nhớ lại lúc mới đến, có một giọng nói gọi cậu là “bệnh nhân số 707”.

Y tá trưởng cũng từng gọi họ theo số.

Điều đó có nghĩa là, từ khi bệnh viện này thành lập đến nay, tổng cộng đã tiếp nhận 707 bệnh nhân.

Dù đây là một bệnh viện tâm thần, con số đó vẫn ít đến mức bất thường.

Phòng bệnh của họ có tám người, vậy những bệnh nhân khác đâu?

Cố Triêm cầm theo tập hồ sơ, vừa đứng dậy thì nghe “ầm” một tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài! Ngay cả trần nhà cũng hơi rung chuyển.

Những bộ phận cơ thể người đang bay lượn xung quanh dường như bị dọa sợ, “vυ't” một tiếng liền bay hết về lại trong tủ.

Cái đầu lâu tự kỷ đang nằm ở góc tường thì chậm hơn nửa nhịp, khi nó bay trở lại thì cái tủ vốn của nó chỉ còn lại… một cánh cửa bị rơi.

Nó chui vào tủ xong, ánh đèn trong phòng vẫn còn chiếu đến nơi nó trốn, cái đầu lâu rõ ràng rất sợ hãi, hai hàm răng “cạch cạch” va vào nhau không ngừng.

Cố Triêm nhíu mày, cúi người nhặt cánh cửa tủ rơi trên đất, rồi đậy lại đúng chỗ.

Đầu lâu vừa cảm động vừa buồn bã nhìn Cố Triêm, nó chỉ là một cái đầu, lại được người chơi giúp đỡ, thật mất mặt, thật không còn mặt mũi nào!

Cố Triêm đi đến cửa, thông qua ô cửa sổ trên cửa ra vào, nhìn ra bên ngoài.

Cánh cửa phòng bệnh chéo đối diện không biết từ lúc nào đã mở, một người chơi đang bị y tá túm cổ áo, lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.

Người chơi đó vẻ mặt tuyệt vọng, gào thét như bị quỷ nhập: “Cứu mạng với!! Có quỷ! Có con quỷ đang gặm đầu tôi! Đầu tôi! Não tôi…!”

Cố Triêm nhìn người kia thì thấy trên người anh ta chẳng có vết thương nào, đầu cũng còn nguyên vẹn, vậy mà lại như phát điên. Bị y tá lôi đi, anh ta không hề giãy giụa, chỉ ra sức dùng tay sờ đầu mình, móc cả nhãn cầu ra.

Khi đến trước cửa phòng trừng phạt, ngón tay anh ta rốt cuộc cũng “phụt” một tiếng, đâm thẳng vào hốc mắt. Anh ta như không cảm thấy đau, cưỡng ép móc con mắt ra cầm trong tay, hưng phấn hét lớn: “Tôi bắt được con quỷ rồi! Tôi bắt được nó rồi!”

Cố Triêm: “…” Người này trông như thật sự đã phát điên.

[Đây mới đúng là kết cục thật sự khi trả lời sai câu hỏi!]

[Nhìn người mới đi, phó bản này không bình thường chút nào; lại nhìn mấy người chơi khác, ừm, phó bản này vẫn bình thường đấy.]

[Nhưng người chơi đó chẳng phải đã trả lời đúng rồi sao? Sao cũng bị lôi ra ngoài vậy?]

[Chắc là chỉ số tinh thần tụt về 0 rồi, tự mình dọa mình cũng làm giảm chỉ số tinh thần đó. Người bị y tá đập chết ban đầu ấy, nếu chỉ số tinh thần chưa tụt sạch thì làm sao chết dễ như thế được.]