[Sắp vào tuyến đơn rồi.]
Khi phát sóng trực tiếp phó bản, nếu người chơi hành động theo tuyến đơn, sẽ tự động mở một phòng livestream cá nhân tương ứng.
Thông thường, khán giả chỉ chọn theo dõi những người chơi mình quen thuộc hoặc đánh giá cao.
[Sao nhiều người theo dõi vậy?]
[Người mới này không trả lời đúng câu nào, chắc là cố tình, có lẽ phát hiện ra manh mối gì đó. Tôi thấy cậu ta có tiềm năng nên đặc biệt theo dõi xem sao.]
[Phì! Rõ ràng là thấy người ta đẹp trai nên mới theo. Thèm khát thân xác người ta, thật đê tiện.]
[Hahahaha dù sao cũng sắp đoàn diệt cả đám rồi, chọn một người nhìn đã mắt thì có gì sai?]
[Không có ý gì đâu, chỉ là nhìn đám fan của cái tên Văn ca gì đó ngứa mắt, ở đây chắc không có nữa, yên tĩnh rồi.]
“Đi nhanh lên.”
Ngoài hành lang, y tá trưởng thúc giục.
Cố Triêm không còn cách nào khác, đành bước tiếp. Khi rẽ vào một khúc quanh, y tá trưởng bất ngờ nói:
“Vào đi.”
Trước mặt là một cánh cửa phòng bệnh, Cố Triêm còn chưa kịp nhìn xem bên trong có gì, đã bị một lực đẩy từ phía sau.
Không kịp phòng bị, cậu lao thẳng vào cánh cửa, ngã sõng soài xuống sàn phòng bệnh.
Sau khi ngã vào mới phát hiện… nơi này rất quen thuộc. Giữa phòng là một bàn phẫu thuật, phía trên là chiếc đèn mổ không bóng khổng lồ.
Chẳng phải đây chính là căn phòng lúc cậu vừa tỉnh lại sao?
Chưa kịp đứng dậy, y tá trưởng đã túm lấy cổ tay cậu, kéo mạnh cậu dậy khỏi sàn rồi đè lên giường mổ.
Da Cố Triêm rất trắng, chỉ cần dùng chút lực đã in hằn từng vệt đỏ. Khi bị đè xuống giường, hai chân cậu còn giãy giụa vài cái, khiến phòng livestream nổ ra một loạt bình luận:
[???]
[??? Cảnh này… có hơi mờ ám.]
[Nhìn cứ như bị ép buộc ấy… nuốt nước bọt.]
[Tôi hiểu rồi, đây là chiến thuật của tân binh, cậu ta biết làm vậy sẽ thu hút sự chú ý hơn.]
[Cười xỉu, thu hút sự chú ý thì có ích gì, livestream này đâu có chức năng donate, nổi cỡ nào cũng không kiếm được tiền.]
[Cái đó chưa chắc, biết đâu có BOSS biếи ŧɦái nào lại thích kiểu này… Các người không biết dạo này đang thịnh hành trend “ôm đùi BOSS” à?]
[Haha ôm đùi BOSS? Nhầm kênh rồi đó.]
Cuối cùng, Cố Triêm cũng không thể chống lại NPC, bị y tá trưởng dùng dây trói cố định lên giường phẫu thuật.
Y tá trưởng xoay người, lấy ra một ống tiêm chứa đầy dung dịch màu tím nhạt. Cô ta từ từ đẩy không khí ra khỏi kim tiêm, rồi bước từng bước về phía Cố Triêm.
Hai bên giường đều có dây cố định, tay chân của Cố Triêm đều bị trói chặt. Cậu giãy giụa vài cái nhưng hoàn toàn vô ích, chỉ có thể mở to mắt nhìn y tá tiến lại gần.
Đầu kim sắc nhọn đâm vào da, chất lỏng lạnh buốt theo mạch máu lan khắp tứ chi.
Cố Triêm bỗng thấy toàn thân lạnh toát, như thể đang bị ném vào hầm băng, cả người run rẩy không ngừng.
Mọi thứ xung quanh đột ngột kéo dài và méo mó… Y tá trưởng ném ống tiêm sang một bên, khóe môi nhếch lên nụ cười hài lòng, giày cao gót vang lên lộc cộc, từng bước rời khỏi phòng trừng phạt…
Cùng lúc đó, bên tai Cố Triêm vang lên những tiếng hét ảo ảnh.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Người chơi số 707 bị tiêm thuốc không rõ nguồn gốc, chỉ số tinh thần giảm! Chỉ số tinh thần giảm!]
Chỉ số tinh thần là gì?
Còn chưa kịp hiểu rõ, đèn trần trên đầu đột nhiên nhấp nháy.
“Xì xì…”
Âm thanh dòng điện không rõ từ đâu truyền tới, tiếp theo đó là một tiếng “Rầm!” Cái tủ bên cạnh đột nhiên rung chuyển.
Ngay sau đó là nhiều tiếng va chạm hơn nữa, vang lên từ trong tủ, từ vách tường… khắp bốn phương tám hướng trong căn phòng.
“Rầm!”
“Rầm rầm!”
Như thể có thứ gì đó sắp lao ra từ nơi tăm tối không có ánh sáng.
[Tới rồi, tới rồi!]
[Hình như cậu ta kích hoạt trừng phạt kép, chuyện gì vậy?]
[Chắc do điểm câu hỏi bằng 0, tôi từng thấy thất bại chứ chưa thấy ai 0 điểm cả.]
[Cậu ta còn bị trói trên giường nữa, chẳng lẽ sắp bị quái vật ăn thịt luôn rồi?]
Ngay khi dòng bình luận ấy vừa lướt qua, Cố Triêm liền ngồi bật dậy khỏi giường.
[??? Mở trói kiểu gì vậy?]
Nhìn kỹ sẽ thấy, dây trói trên giường phẫu thuật thực ra chưa hề được mở. Chỉ là do Cố Triêm quá gầy, y tá trưởng đã buộc đến cái nút cuối cùng mà vẫn còn lỏng, cậu chỉ cần siết chặt lòng bàn tay, liền có thể rút tay khỏi dây trói.
Chỉ là hành động quá vội, cổ tay cậu bị ma sát đến đỏ ửng.
Sau khi ngồi dậy, Cố Triêm không chậm trễ, nhanh chóng cởi dây trói ở chân, nhảy xuống khỏi giường phẫu thuật.
Ngay giây tiếp theo, một vật thể màu trắng không rõ là gì từ trên rơi xuống, “RẦM!” một tiếng nặng nề giáng xuống giường! Lực mạnh đến mức khiến mặt giường lõm hẳn xuống thành một cái hố.
Vị trí lõm xuống ấy, đúng là chỗ đầu Cố Triêm vừa nằm lúc nãy.
Không cần nghi ngờ, nếu cậu chưa kịp tháo dây trói, lúc này hẳn là đầu đã nổ tung rồi!
Thứ rơi xuống lại là… một cái sọ người màu trắng! Cái sọ này thậm chí còn chưa rơi mất hàm dưới, phát hiện mình không đập trúng người, hàm răng của nó liền “lách cách lách cách” cắn vài cái, rồi lao thẳng về phía Cố Triêm!
Cùng lúc đó, toàn bộ tủ trong phòng đồng loạt bật mở, vô số bộ phận cơ thể bay vụt ra ngoài.
Có xương trắng, có cả tiêu bản cơ thể người được bảo quản trong bình, còn có tài liệu từng chất đống trong tủ, mọi thứ đều hỗn loạn… cả căn phòng như hóa thành địa ngục tạp nham, giấy tờ bay tung như tuyết.
Tất cả những thứ đó đều nhắm thẳng vào Cố Triêm, giăng thành thiên la địa võng, cậu hoàn toàn không có đường trốn!