Thế mà trời xui đất khiến lại xuyên tới cái nơi chim còn chẳng thèm ỉa quỷ tha ma bắt này, đã thế vừa tới đã dính ngay tận thế!
Đυ.ng phải một đám hết muốn sống, cứ mở miệng là đòi ăn thịt người, trong đó có một thằng mặt chó, trông thôi là biết kiếp trước thiếu đòn.
Mắt Xuyên Vụ đỏ ngầu, đảo quanh một vòng tìm vũ khí.
Thấy bên cạnh có băng ghế đá kê sát tường, cô xông đến nhấc lên, không nói không rằng đập thẳng vào đùi Lưu Tiểu Căn một cú trời giáng!
“Rắc!” Một âm thanh rợn người vang lên, xương đùi hắn gãy làm đôi, tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy rõ mồn một.
“A a a a a a a!!!” Tiếng gào rống vang vọng như heo bị chọc tiết.
Tiếng rên của Lưu Tiểu Căn còn thê lương hơn cả heo bị chọc tiết suốt 5 năm liền.
Ba mẹ con nhà Xuyên Sơn thì chết đứng tại chỗ vì kinh hãi, đến mức không kịp quan tâm lão chồng/cha ruột đang bị đánh gãy chân dưới đất.
Còn Xuyên Vụ? Chẳng lẽ cô bị yêu quái nhập xác rồi à? Sao sức lực lại kinh người đến vậy?
Vừa dạy dỗ xong Lưu Tiểu Căn, Xuyên Vụ tóc tai rối bời, bước từng bước như quỷ hiện hồn mà tiến về phía ba người nhà họ Xuyên.
Hung hăng. Dữ dằn. Cả người toát ra sát khí như lệ quỷ về đòi mạng.
Xuyên Đại Bảo và Xuyên Tiểu Bảo hoảng hốt la hét muốn chạy, nhưng chưa kịp nhấc chân đã bị Xuyên Vụ tóm gọn.
Cô túm lấy tóc cả hai, ra tay không nương nhẹ, lột sống mỗi đứa một mảng da đầu!
Máu tươi lập tức tuôn xối xả như suối vỡ đê, nhỏ tong tỏng xuống nền xi măng lạnh ngắt. Hai đứa chỉ biết ôm đầu run rẩy, ngồi bệt dưới đất, miệng không kêu nổi nửa tiếng, hoàn toàn bị dọa đến ngu người.
Nhìn cảnh cả nhà bị Xuyên Vụ hành cho ra bã, lúc này Xuyên Sơn mới hoàn hồn, khóe mắt gần như nứt toác vì tức giận, tròng mắt đầy tia máu.
“Đại Bảo của tao!!! Con đĩ, tao gϊếŧ mày!!!”
Gã rít lên rồi lao tới nhưng còn chưa kịp chạm đến gấu áo Xuyên Vụ, cô đã tung một cú đá ngang như lốc xoáy quét thẳng vào bụng gã.
Thân thể nặng nề của gã bị hất bay, đập lăn xuống sân đá cuội. Xương va vào nền cứng đến mức sai luôn khớp, nằm co giật dưới đất không bò dậy nổi.
Nhưng đó chưa phải là hết.
Trong lòng Xuyên Vụ vẫn còn cục tức, chưa hả.
Cô lôi cây chổi lau nhà ở hiên nhà ra, nhét thẳng vào miệng hai tên Lưu Tiểu Căn và Xuyên Sơn còn đang giãy giụa giữa vũng máu mà mồm vẫn chưa chịu im.
Tiếp đó, cô vào phòng khách, tìm được một cái chùy sắt đóng đinh, từng cái, từng cái một đập gãy xương đùi của cả bọn.
Từng tiếng "rắc" vang lên, gãy nát không thương tiếc.
Mãi cho đến khi cả bốn người chỉ còn biết rêи ɾỉ bất lực giữa sân, không ai còn có thể phản kháng nổi, Xuyên Vụ mới đứng dậy, hít một hơi dài.
Trong lòng cô lúc này chỉ có một chữ.
Đã.
Một giờ sau.
Xuyên Vụ buộc dây thừng lên xà nhà cũ kỹ phía chuồng heo, đầu dây còn lại trói vào tóc của Xuyên Đại Bảo và Xuyên Tiểu Bảo.
Toàn thân hai đứa đầy thương tích, quỳ rạp trước máng heo, vừa run rẩy vừa nức nở như mưa.
Chỉ cần liếc thấy bóng dáng Xuyên Vụ đứng phía xa, tụi nó lập tức co rúm lại như con tôm, sợ hãi đến mức răng va vào nhau cầm cập.
Bị hành hạ đến mức không còn chút tự tôn, chúng phải tranh ăn với lũ heo, vừa ăn vừa khóc, mặt đầy nước mắt và nước mũi lèm nhèm.
Nhưng không ăn thì cũng chẳng xong bởi vì chỉ cần do dự, cây gậy gai dài trong tay Xuyên Vụ sẽ không chút nương tay quật thẳng xuống người, rách thịt toạc da là chuyện bình thường.