Đối phương gần như phù hợp với mọi định kiến của Diệp Lãm Thu về một kiếm tu vô tình đạo: Thanh niên một thân bạch y không nhiễm chút bụi trần, đầu đội ngọc quan, hắn có một gương mặt tuấn mỹ phi phàm nhưng khí chất lạnh lùng xa cách đủ để khiến người ta bỏ qua tất cả.
Ánh mắt, biểu cảm của hắn đều lạnh lẽo như thanh kiếm trong tay, cả người tựa như một tảng băng di động cao lớn.
"..."
Các đệ tử môn phái khác vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí "là đại sư huynh, chúng ta được cứu rồi!", chỉ có Diệp Lãm Thu theo bản năng sờ sờ thắt lưng của mình.
Chỗ đó bắt đầu âm ỉ đau.
Đâm chuẩn xác như vậy sao hả đại sư huynh?
Không làm bác sĩ phẫu thuật thật đáng tiếc!
Nam tu mặt lạnh đâm nàng trong mơ giờ cũng đã có hình tượng cụ thể.
Nếu như trước đây hoàn toàn dựa vào trí tưởng tượng của Diệp Lãm Thu, vẫn còn ở giai đoạn nghi ngờ, thì bây giờ không cần nghi ngờ nữa, sói bỏ trốn mà còn cố tình đi qua cái chỗ xó xỉnh cô ở cũng đủ trùng hợp rồi.
Diệp Lãm Thu không chán nản quá lâu, nghĩ kỹ thì đây cũng không phải là không có cơ hội xoay chuyển tình thế, cốt truyện này còn chưa bắt đầu mà.
Cô không muốn cầm kịch bản nào cả, thời gian cô đến rõ ràng là sớm hơn thời điểm cốt truyện xảy ra.
Vậy thì nhân lúc này mà thay đổi nó!
Diệp Lãm Thu không muốn trở thành mục tiêu tiếp theo bị Lê Xuyên đâm.
Về phần tại sao Diệp Lãm Thu không nghĩ đến việc trực tiếp rời khỏi tông môn, tránh xa các nhân vật chính?
Bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, cô lại không có chỗ dựa, không hiểu biết gì, như vậy chết còn nhanh hơn.
Tiên hạ thủ vi cường?
Con sói lửa trên mặt đất dường như đã nhiệt tình vẫy tay với Diệp Lãm Thu: Đến đây đến đây, cùng nhau nằm ván gỗ nào.
"..."
Diệp Lãm Thu gạt bỏ những ý nghĩ không hợp thời, nhanh chóng bắt đầu động não.
Cái đầu cứng nhắc kia, mau nghĩ đi!
...
Bên kia tai họa đã bị tiêu diệt, mọi người đều rất kích động, nhưng ngại vẻ mặt lạnh lùng của Lê Xuyên, cộng thêm đều hiểu rõ tính cách của hắn nên những người còn lại vẫn thức thời mang xác sói lửa cáo từ.
Quan Hạc Nhai nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Diệp Lãm Thu biết đến lượt mình ra sân rồi, cô từ sau tảng đá chui ra nhiệt tình chào hỏi.
"Đại sư huynh!"
Rất nhiều người trong tông môn không biết nguyên thân trông như thế nào nhưng sư huynh sư muội cùng một sư phụ chắc chắn biết, lần này Diệp Lãm Thu cũng không đeo khăn che mặt.
Thanh niên áo trắng nhìn thấy Diệp Lãm Thu đột nhiên xuất hiện với nụ cười rạng rỡ, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc, có lẽ không ngờ sẽ gặp cô ở đây.
Nhưng hắn chỉ khẽ gật đầu rồi chuẩn bị rời đi.
Hoàn toàn không có ý định trò chuyện gượng gạo, đủ để khiến phần lớn mọi người chùn bước nản lòng.
Đương nhiên không bao gồm Diệp Lãm Thu.
Để không bị đâm, chuyện này có là gì?
Diệp Lãm Thu lại nhanh chóng chạy lên hai bước chặn đường đối phương, cô một hơi tuôn ra những lời vừa nãy đã chuẩn bị sẵn: “Đại sư huynh, ta đặc biệt đến thỉnh giáo huynh về kiếm pháp, có vài chỗ ta không hiểu lắm, cảm thấy luyện tập hình như không tốt, sư phụ lại đang du ngoạn không có ở tông môn..."