Chết Trong Đêm Mất Điện

Chương 2: Sống lại

Linh hồn của Lâm Duyệt từ từ bay ra khỏi thân thể.

Cô nhìn thi thể của chính mình đã ngã vào trong vũng máu, trong lòng tràn ngập sợ hãi và nghi hoặc.

… Tại sao lại như vậy?

Ngày mai là ngày cô đính hôn, cuộc sống tốt đẹp của cô còn chưa bắt đầu, cứ thế mà đột ngột biến mất, tựa như pháo hoa chỉ bừng nở rồi tàn lụi.

Tuyệt vọng.

Sự tuyệt vọng tựa như sóng thần ập đến, bốc lên từ tận sâu trong đáy lòng, cuốn chặt lấy cô, khiến cô không thể nào tránh thoát, sức mạnh của sự tuyệt vọng kia càng ngày càng mạnh mẽ, dường như muốn cắn nuốt cô, kéo về phía vực sâu bóng tối vô tận.

Bi thương, đau đớn, uất hận…

Rất nhiều cảm xúc hỗn loạn nảy lên trong lòng, cô cảm thấy mình không thể hô hấp nổi, thân thể như đã bị xé nát giữa cơn cuồng phong.

Không biết qua bao lâu, linh hồn Lâm Duyệt như bỗng bị người ta rút ra từ trong bóng đêm và vội nhét trở lại cơ thể.

Cô mở mắt!

“Đừng…”

Cô thét chói tai, đột nhiên ngồi bật dậy từ trên sô pha, tim đập thình thịch tựa như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“Hộc… hộc …”

Cô thở hổn hển từng ngụm, tham lam hít vào thở ra không khí ẩm ướt muốn làm dịu nội tâm đang khủng hoảng.

“Ào ào…”

Tiếng mưa đập vào cửa sổ thủy tinh vang lên bên tai trong vắt tựa như đang nhắc nhở cô rằng tất thảy đều không phải là mơ.

Suy nghĩ của cô vẫn chìm đắm trong cảnh tượng khủng bố bị cắt cổ ban nãy, cảm giác sợ hãi mãnh liệt đó khiến cô khó có thể khôi phục lại sự bình tĩnh trong khoảng thời gian ngắn, đi cùng với cảm giác choáng váng, dạ dày của cô bắt đầu cuồn cuộn, không thể kìm chế được cảm giác ghê tởm trong lòng.

“Ọe…”

Lâm Duyệt không khỏi che miệng lại, vọt vào WC, ghé vào bồn cầu nôn ra một ngụm nước chua, cảm giác được vị chua chát lẫn đau đớn ngay trong thực quản, trái tim cô đập nhanh, trong giây lát suy nghĩ mơ mơ màng màng vẫn chưa kịp quay lại.

“Trong những ngày gần đây, ở thành phố của chúng ta, một nữ bác sĩ khoa tâm thần đã bị sát hại một cách dã man trên đường về nhà sau khi tan làm. Trước mắt, hung thủ vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, cảnh sát đang dốc hết sức lực để truy bắt, mọi người dân sống tại thành phố Quảng Đại cần phải chú ý an toàn mỗi khi đi ra ngoài, nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào khả nghi hãy báo cảnh sát kịp thời, cố gắng tránh đi ra ngoài một mình…”

Phía sau, trong phòng khác lại vang lên giọng của nữ MC.

Âm thanh này làm Lâm Duyệt cảm giác được sống lưng chợt lạnh, cô máy móc quay đầu lại nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nữ MC, mà toàn bộ nội dung tin tức chính tai cô đã nghe được hết vào vài phút trước.

“Mình vừa… vừa mơ thấy ác mộng sao?”

Đúng lúc này, tiếng vợ chồng nhà bên cãi nhau lại truyền tới.

“Nói! Rốt cuộc anh đã đi gặp con đàn bà nào hả?”

“Cô đang phát điên cái gì thế hả?”

Âm thanh cãi nhau hỗn loạn kết hợp với tiếng quăng nồi quăng chén, Lâm Duyệt nghe thấy cuộc đối thoại quen thuộc kia chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo.

Cô ngã ngồi xuống một bên bồn cầu, cảm thấy này tất cả mọi chuyện đều quen thuộc đến đáng sợ.

“Tin tức… Cãi nhau… Sau đó chính là…”

Lời nói còn chưa dứt.

Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy tiếng “Lạch cạch”, trong nháy mắt đèn đóm trong phòng tối om, Lâm Duyệt ngồi ở bên bồn cầu, cả người chìm vào trong bóng đêm.

Cô run run rẩy rẩy lấy điện thoại ra, trên màn hình điện thoại hiển thị thời gian hiện tại là 20:00 tối ngày 31 tháng 7 năm 2024. Lâm Duyệt phát hiện di động không có wifi, xem ra không chỉ là đường điện trong phòng bị cắt, thậm chí cả wifi cũng đã không có.

Cô run tay bấm gọi vào số điện thoại quen thuộc…

“A lô?”

Đầu bên kia điện thoại phát ra giọng nói chín chắn của một người đàn ông, âm thanh này khiến trái tim bất an của Lâm Duyệt thoáng ổn định hơn vài phần.

“Hoài Xuyên, là em.”

Thẩm Hoài Xuyên là chồng sắp cưới của Lâm Duyệt, cũng là người duy nhất mà cô có thể nghĩ tới trong đêm mưa bị cúp điện này.

“Em yêu? Làm sao vậy.”

“Là thế này, nhà em bỗng dưng bị cúp điện, nhưng mà…”

“Cúp điện? Có phải đứt cầu dao hay không? Ra ngoài nhìn xem, anh nhớ là hộp công tắc cầu dao tổng nhà em ở bên ngoài.”

“Nhưng mà… Nhưng mà em lại không dám ra ngoài…” Lâm Duyệt nhìn căn phòng tối thui, trong đầu lại hiện ra hình ảnh mình bị cắt cổ, không khỏi phát run.

“Là sao vậy em.”

“Là như thế này… Em, em cảm giác ngoài cửa có vẻ không an toàn, không biết có phải vì vừa nãy em mới nằm mơ hay không nữa, em mơ thấy em đi ra ngoài kiểm tra công tắc nguồn điện thì bị gϊếŧ…”

Giọng nói của Lâm Duyệt có hơi lắp bắp còn chưa dứt lời, phía bên kia điện thoại đã vang lên tiếng người đàn ông cười lớn: “Ha ha ha ha, em yêu, em đáng yêu quá đi mất, một giấc mơ thôi mà đã dọa em như thế rồi sao.”

“Thế nhưng cảm giác ấy quá chân thực…” Lâm Duyệt không khỏi vuốt ve cổ họng của mình, dường như cô thật sự có thể cảm giác được cảm giác lưỡi dao lạnh băng cắt xẹt qua.

“Đừng lo lắng, nếu em thật sự không yên tâm, để anh qua đó, chẳng qua em phải chờ anh thêm chốc lát được không? Anh mới vừa tan tầm, anh sẽ nhanh chóng chạy từ công ty tới.”

“Được, vậy anh đi đường nhớ phải chú ý an toàn.”

“Ừm.”

Lâm Duyệt nhìn thoáng qua cửa phòng, cúp điện thoại, trong lòng thầm cầu nguyện tất thảy ban nãy chỉ là một giấc mộng.

Nhưng sau đó, một âm thanh đã đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.

“Cốc… Cốc… Cốc.”

Có người.

Đang gõ cửa.