“Ào… ào…”
Ngoài cửa sổ, cơn mưa tầm tã tựa như con ngựa hoang thoát cương đang điên cuồng, trút xuống dữ dội không màng tới gì cả.
Trong phòng, Lâm Duyệt cuộn tròn trên chiếc ghế sô pha cũ trong phòng khách y như một chú mèo con đang vô cùng mệt mỏi, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ đã đánh thức cô khỏi giấc ngủ ngắn ngủi, cô xoa nhẹ đôi mắt còn đang nhập nhèm ngái ngủ, ngẩn người nhìn về phía màn hình TV vẫn đang phát sóng tin tức.
Trên bản tin, vẻ mặt của nữ MC vô cùng nghiêm túc, biểu cảm đông cứng tựa như được phủ lên một lớp băng lạnh, đang đọc một tin tức khiến người ta sởn tóc gáy…
“Trong những ngày gần đây, ở thành phố của chúng ta, một nữ bác sĩ khoa tâm thần đã bị sát hại một cách dã man trên đường về nhà sau khi tan làm. Trước mắt, hung thủ vẫn đang ung dung ngoài vòng pháp luật, cảnh sát đang dốc hết sức lực để truy bắt, mọi người dân sống tại thành phố Quảng Đại cần phải chú ý an toàn mỗi khi đi ra ngoài, nhìn thấy bất kỳ người đàn ông nào khả nghi hãy báo cảnh sát kịp thời, cố gắng tránh đi ra ngoài một mình…”
Nghe đến đó, Lâm Duyệt không khỏi rùng mình một cái, lập tức như rơi vào hầm băng rét lạnh thấu xương, sự việc tàn ác như vậy khiến cô có thể sâu sắc cảm nhận được sự đen tối và khó lường của thế giới này.
“Nói! Rốt cuộc anh đã đi gặp con đàn bà nào?”
“Cô đang nổi điên gì thế hả?”
“Tôi nổi điên? Gần đây anh thường xuyên gọi điện thoại với con đàn bà nào, anh cho rằng tôi không biết sao!”
“Đàn bà cái gì, đàn bà từ đâu ra?”
Tiếng một cặp vợ chồng cãi vã dữ dội truyền đến từ căn phòng bên cạnh, chỉ cách một bức tường, tiếng quăng ném đồ vật đan xen với tiếng chửi rủa tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt qua màn đêm tĩnh lặng không chút nể nang. Tiếng sấm rền ầm ầm từ đằng xa như đang gõ tiếng chuông tang vì buổi tối không yên lành này.
Lâm Duyệt nhíu mày, bực bội vò tung mái tóc rối bù, cô đã quen với việc đôi vợ chồng nhà bên cãi nhau thường xuyên, nhưng vào cái đêm mưa gió bão bùng như bây giờ, tiếng cãi nhau lại trở nên chói tai hơn bình thường, tựa như tiếng huýt còi bén nhọn chọc thẳng vào tai.
Thôi.
Tất cả đều không quan trọng.
Ngày mai là tiệc đính hôn của cô, cô sắp đính hôn cùng bạn trai, một tháng sau là có thể bước vào lâu đài hôn nhân biết bao người mơ ước.
Nghĩ đến đây, trái tim thấp thỏm lo lắng của Lâm Duyệt cũng trở nên bình ổn hơn đôi chút.
Cô duỗi người, ngẩng đầu nhìn trần nhà ố vàng cùng với những vết loang lổ tựa như khuôn mặt tang thương già nua in trên trần nhà, trong đầu cẩn thận phác hoạ cuộc sống tương lai tốt đẹp… Cô đã lên kế hoạch xong xuôi, một khi kết hôn, trước mắt sẽ lập tức dọn ra khỏi khu tập thể cũ kỹ này, sau đó hai vợ chồng sẽ cùng nhau mua một căn nhà nhỏ ấm áp, cũng xem như là bến đỗ yên bình giữa thành phố xa lạ này.
Tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
“Lạch cạch.”
Nhưng vào đúng lúc đó, ánh đèn trong phòng như đã bị bóng tối nuốt chửng chỉ trong nháy mắt, xung quanh lập tức chìm vào một màu đen thui như mực, đưa tay lên cũng không thấy.
“Ơ?”
Lâm Duyệt bị bóng tối đột ngột dọa sợ tới mức ngây ra như phỗng, vài giây sau mới bình tĩnh lại, sau khi đôi mắt đã quen dần với bóng tối, cô đi tới phía trước công tắc, cố sức bật tắt vài cái, phát hiện toàn bộ căn nhà đã hoàn toàn cúp điện.
“Lại đứt cầu dao sao?”
Lâm Duyệt đang thuê nhà trong một khu dân cư hạnh phúc tại thành phố Lăng Xuyên, đây là một khu dân cư cũ kỹ, đường điện y như một ông lão ở tuổi gần đất xa trời, tình trạng đứt cầu dao, tắt điện trở thành chuyện xảy ra như cơm bữa.
Công tắc cầu dao tổng của tất cả hộ gia đình đều được thiết kế đặt ở ngoài hành lang, đặt trong một chiếc hộp, tất cả mọi cư dân đều có chìa khóa của hộp công tắc cầu dao tổng, nếu xuất hiện tình huống cầu dao bị đứt thì cần phải đến hành lang kiểm tra tình trạng của công tắc cầu dao tổng của riêng từng hộ gia đình, thiết kế bất tiện này cũng bị các cư dân khác phàn nàn nhiều lần, thế nhưng kế hoạch cải tạo khu dân cư cũ vẫn còn rất xa xôi, hầu hết mọi hộ gia đình đều phải tạm thời chịu đựng.
“Haizz…”
Thở dài, như rơi vào đường cùng, Lâm Duyệt đành phải duỗi người, cầm điện thoại, mở chức năng đèn pin trên điện thoại, mang dép lê ở cửa rồi bước về hướng cửa phòng.
“Kẽo kẹt…”
Ánh đèn từ điện thoại chỉ chiếu sáng một khu vực nho nhỏ ở phía trước, trong nháy mắt khi cô vừa mở cửa ra, hơi nước ẩm ướt trên hành lang tựa như một cơn thủy triều mạnh mẽ ập vào mặt cô, Lâm Duyệt không khỏi rùng mình một cái.
Cô sống tại căn phòng số 405, cửa phòng đối diện với thang máy lầu bốn, lúc này, đèn bảng số trên thang máy sáng lên, hiển thị con số “4”, dường như đúng lúc thang máy cũng dừng ở tầng này.
Lâm Duyệt không nghĩ nhiều, trở tay khép cửa phòng lại, dựa vào ánh đèn mỏng manh như ánh sáng đom đóm, mò mẫm bước đi giữa hành lang đen thui tựa như vực sâu địa ngục, quen đường quen nẻo đi tới hộp công tắc cầu dao tổng ở cửa thoát hiểm của lầu.
“Đèn hành lang cũng hỏng rồi sao? Kỳ quái…”
Trên hành lang tràn ngập một mùi hương ẩm ướt, nồng nặc đến làm người ta thấy buồn nôn, nước liên tục nhỏ xuống từ trên trần nhà, vô tình nhỏ lên đầu vai cô, dường như trời cao đang ác ý trêu đùa.
Hành lang có trang bị đèn cảm ứng, nhưng không biết vì sao tối nay đèn đóm có vẻ đã có trục trặc, mãi mà không sáng lên, Lâm Duyệt bước đi giữa hành lang tối thui, tiếng bước chân nho nhỏ vọng lên giữa không gian yên tĩnh tựa như mồ chôn, trở thành tiếng vang duy nhất trong bóng đêm vô tận ấy.
Vào lúc cô đi đến trước hộp công tắc cầu dao tổng, chuẩn bị xem xét tình trạng đứt cầu dao thì cô đột nhiên cảm giác được một luồng hơi lạnh căm ập tới như thủy triều ngay sau lưng mình.
Không đợi cô xoay người, một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên vươn ra từ phía sau rồi bịt chặt miệng cô!
Ngay sau đó, một lưỡi dao sắc bén tựa như tia chớp vô tình cắt ngang qua cổ họng của cô.
“Cái…”
Thậm chí cô còn không kịp phát ra một tiếng kêu cứu mỏng manh như tiếng ruồi muỗi kêu, máu tươi đã tuôn ra mãnh liệt như suối, trong nháy mắt nhuộm đỏ một góc của bóng đêm!
Đau đớn.
Rét lạnh.
Lâm Duyệt nhìn máu của mình phun tung toé trên vách tường hành lang, ý thức của cô dần dần trở nên mơ hồ, thân thể của cô từ từ ngã xuống, trong đôi mắt trừng to tràn ngập sự uất ức, dường như muốn liều mạng thấy rõ khuôn mặt của hung thủ.
Nhưng vào một khắc cuối cùng của cuộc đời, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng tối vô tận, tựa như một vực sâu không đáy vô tình cắn nuốt cô.