TV đang chiếu “Hoàn Châu Cách Cách”, ông chủ thì đang cắm cúi trụng phở.
Giang Thời thứ này không cần, thứ kia cũng chẳng muốn, nên phở được mang ra rất nhanh.
Người ở đây khẩu vị khá đậm đà, tinh túy của bát phở nằm ở ớt cay. Không có ớt, bát phở này quả thực nhìn không ngon cho lắm.
Bánh phở trắng ngà chìm trong nước dùng thanh đạm, nhìn qua chỉ thấy một màu nhàn nhạt.
Giang Thời cầm đũa đảo đảo, dè dặt nếm thử một miếng, rồi nhíu mày.
Dở tệ.
Cậu không tin, lại ăn thêm miếng nữa. Rồi xị mặt ra.
"Hoàn Châu Cách Cách" trên TV đã chiếu xong, chuyển sang cảnh một ông già tự xưng là người của gia tộc y học cổ truyền đang quảng cáo thực phẩm chức năng.
Giữa tiếng rao oang oang của người dẫn chương trình, tấm rèm sau lưng Giang Thời xịch một tiếng, gió lạnh lùa vào, theo sau là một giọng nói trầm thấp. “Ông chủ, có cần rau thơm không?”
Lúc này, Giang Thời đang cố gắng ăn miếng thứ ba.
Ông chủ ló đầu ra từ trong bếp, thấy người đến thì cười nói: “Là cậu à, vẫn như cũ nhé, ba đồng một cân.”
Thế là một bóng người mang theo mùi rau thơm nồng nàn lướt qua Giang Thời. Họ nói tiếng địa phương, Giang Thời chỉ hiểu được vài từ, tò mò liếc nhìn vào bếp. Từ góc của cậu, chỉ thấy được một bóng người cao lớn.
Anh cao quá, đứng ở đó gần như che hết ánh sáng trong bếp. Trời lạnh thế này mà anh chỉ khoác một chiếc áo mỏng, áo hơi ngắn, để lộ ra một đoạn cổ tay. Trong tay anh xách một sọt rau thơm lớn.
Mùi rau thơm càng thêm nồng, bát phở này Giang Thời không muốn ăn thêm một miếng nào nữa. Cậu kéo khóa áo lên, quyết định cuốn gói về nhà.
Thấy cậu đứng dậy, ông chủ ló đầu ra khỏi quầy: “Thưa quý khách, nhanh vậy đã ăn xong rồi à?”
Giang Thời cụp mắt xuống, lười đến độ chẳng thèm nhìn ông chủ lấy một cái: “Dở chết đi được, không ăn nữa.”
Ông chủ: “...”
“Này! Tôi...” Đáp lại ông chỉ có bóng lưng của Giang Thời.
Trình Dã hơi nghiêng người, chỉ kịp thấy một bóng dáng gầy gò biến mất trong gió lạnh, còn trên bàn, bát phở nhạt thếch vẫn đang bốc khói.
Ông chủ làu bàu: “Cái gì cũng không cho, cuối cùng lại chê phở của tôi dở. Chẳng biết con nhà ai nữa.”
Trình Dã không nói gì, lấy cân ra, móc vào sọt, nhẹ nhàng nhấc lên cho ông chủ xem: “Trừ trọng lượng sọt, tổng cộng mười tám cân.”
Ông chủ đưa tiền cho anh, nhìn bàn tay và chân lộ ra ngoài của anh lạnh đến tím bầm, bất giác khẽ thở dài.
Ông nói với Trình Dã: “Cậu nhóc vừa rồi nhìn là biết không phải người ở đây rồi. Ba đồng một bát phở, ăn chưa được hai miếng đã bỏ đi, phở vẫn còn đầy nguyên. Cậu nếu mà không chê thì lấy mà ăn.”
Trình Dã có đôi mắt đen láy, mái tóc hơi dài che khuất tầm nhìn. Nghe ông chủ nói vậy, anh ngước lên nhìn ông ta, ánh mắt dưới ánh đèn lóe lên tia sáng sâu thẳm, tựa như mắt sói.
Giây tiếp theo, tia sáng đó lại vụt tắt.
Anh nhận tiền, cầm lấy sọt, tay chân lộ ra ngoài lạnh đến gần như mất cảm giác.
“Cảm ơn.”
Anh nói với ông chủ, rồi không chút khách sáo ngồi xuống chỗ Giang Thời vừa ngồi, lặng lẽ và từng miếng phở lớn mà Giang Thời vừa chê bai không tiếc lời vào miệng.