Giang Thời nhận lấy túi, cố nén cơn ngứa trên tay, lấy từ trong túi ra một gói thuốc, trên đó có dòng chữ “1+1=3” viết bằng bút chì, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Giang Thời: “...”
Cậu hỏi bác sĩ: “Thuốc này tôi uống sẽ không chết đấy chứ?”
Bác sĩ lườm cậu: “Nói bậy bạ gì thế! Tôi làm sao làm chuyện thất đức đó được? Cậu nhóc con này, không hiểu thì đừng nói lung tung.”
Được rồi. Giang Thời trả tiền, cầm thuốc rời khỏi phòng khám.
Lúc này trời cũng đã tối hẳn, mưa phùn lất phất. Bên đường không có đèn, phần lớn nhà dân đã đóng cửa im ỉm, chỉ có vài ba cửa hàng còn sáng đèn.
Gió lạnh hun hút, Giang Thời đứng lặng một hồi, nhìn nơi hoàn toàn xa lạ này, khẽ nhếch mép cười khổ.
Ai mà ngờ mấy ngày trước cậu vẫn còn là một thiếu gia sống trong nhung lụa, vậy mà giờ đây thân phận thay đổi trong chớp mắt, đến dị ứng cũng phải tự mình lặn lội nửa tiếng trên đường núi đi mua thuốc.
Chuyện kể ra thì vô cùng hoang đường. Mấy ngày trước, Giang Thời vẫn chưa tên Giang Thời, cậu mang họ Tống, làm tiểu thiếu gia thuận buồm xuôi gió mười mấy năm trời.
Kết quả, một ngày đẹp trời bỗng dưng nhận tin cậu không phải con ruột của ba mẹ, mà mẹ đẻ của cậu là một người phụ nữ trung niên đến từ một thôn miền núi xa xôi.
Cứ thế, khi cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cha mẹ hai bên đã hoàn tất việc trao đổi. Cậu theo mẹ ruột, sau một hồi lận đận, đã đến thôn Khê Liễu.
Tính ra, đến giờ cũng mới vỏn vẹn ba ngày.
---
Gió lạnh cùng với mưa táp vào mặt Giang Thời. Cậu hoàn hồn, nhét thuốc vào túi, rời khỏi cửa phòng khám.
Phía trước có một quán phở, trên biển hiệu ghi mấy chữ to “Quán Phở Ăn Rồi Nhớ Mãi”. Giang Thời nhìn vài giây rồi vén tấm rèm chắn gió trước cửa rồi bước vào.
Trong quán không một bóng người, chỉ có ông chủ ngồi trong bếp xem TV. Nghe tiếng động, ông ta cũng không ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng địa phương: “Ăn gì?”
Giang Thời ngẩng cằm lên khỏi cổ áo, giọng lười biếng: “Một bát phở, không cay, không rau thơm, không hành, không tỏi, không gừng...”
Nghĩ một lát, cậu lại thêm vào: “Thịt mỡ cũng không cần, tôi không thích ăn.”
Ông chủ: “...”
Ông ta ngước nhìn ra, chỉ thấy thiếu niên vừa gọi món đang đứng rút hai tờ giấy ăn, đầu ngón tay trắng nõn, thon thả kẹp lấy giấy chậm rãi lau bàn.
Động tác cậu rất vụng về, xem chừng ngày thường ít khi làm việc nhà. Lau một hồi chẳng biết đã sạch hay chưa, cậu vứt giấy rồi đặt mông ngồi xuống.