“Mau lên, mau lên! Treo lên!”
Triệu Tạc nhìn nữ nhân nằm trong phòng chẳng khác gì cái xác, vội vàng ra lệnh cho hạ nhân.
Rất nhanh, Sư Tri Trữ lại bị trói chặt vào khung gỗ.
Nàng cúi đầu, hơi thở yếu ớt, l*иg ngực phập phồng như chỉ cần mạnh tay một chút là sẽ vỡ vụn.
Triệu Tạc liếc nhìn, trong mắt đầy thương xót.
Năm đó tam tiểu thư nhà họ Sư từng từ chối hôn sự với Tạ phủ, lại cự tuyệt kết thân với Lâu phủ, khiến cả kinh thành phải dậy sóng. Khi ấy bao nhiêu người ngưỡng mộ nàng, đến nay người ta vẫn còn nhắc mãi không quên.
Nào ngờ hôm nay lại rơi vào bước đường này.
“Tam tiểu thư, thật ra nếu ngươi chịu nói sớm một chút, giao món đồ ra, thì đâu đến mức phải chịu khổ thế này?” Triệu Tạc vừa nói vừa mở roi bên hông.
Người trên giá vẫn không nhúc nhích, cúi đầu như thể không nghe thấy.
Triệu Tạc hạ một roi rất nhẹ, chỉ quét qua lớp da cũ sưng tấy.
Sư Tri Trữ co người run rẩy, khóe miệng bật ra tiếng rên khàn khàn.
Thấy vậy, hắn chỉ phẩy roi một cái rồi buông tay, ra hiệu cho hạ nhân đẩy ghế lại.
Triệu Tạc ngồi xuống, bắt đầu nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ta không biết vì sao ngươi lại dính vào vũng nước đυ.c này, nhưng đã cầm đồ của điện hạ, không giao ra thì sống cũng chẳng bằng chết. Chi bằng nói sớm được giải thoát sớm.”
“Ngươi có biết, người tên Phong Mạnh đi theo điện hạ bao năm, là tâm phúc do phu nhân năm xưa gửi gắm lại, vừa là thầy, vừa là bạn. Thế mà lần này đi làm nhiệm vụ ở Lương Phong Quan… lại bỏ mạng.”
“Năm đó Tống công tử cũng chết rất thảm. Năm năm trước, Ninh Vương còn mang người trong lòng Tống công tử đi cưỡng ép gả cho điện hạ... Khó nuốt lắm.”
“Huống chi… trong món đồ Ninh Vương cướp đi, có thứ còn quan trọng với chủ tử như chính mạng ngài. Đến lúc người quay về, sẽ càng thêm nguy hiểm.”
Triệu Tạc nuốt lời chưa nói xong, tiếp tục nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Những cái tên ấy nghe rất quen, nhưng đầu óc Sư Tri Trữ lúc này hỗn loạn, không thể nhớ nổi.
Bên tai vẫn vang tiếng người lải nhải, khiến nàng chỉ muốn bịt tai lại cho đỡ nhức đầu.
Thực ra, nàng cũng chẳng biết người này là ai. Nhưng mỗi lần hắn đến, đều cố tìm cách khuyên can.
Có lẽ… hắn không muốn nàng chết.
Ý nghĩ ấy vụt qua trong cơn mê man.
Triệu Tạc thấy nét mặt nàng dần thả lỏng, cho rằng đã sắp thuyết phục được, liền ghé sát tai nàng thì thầm:
“Tam tiểu thư, nếu ngươi nói ra, ta có thể giúp ngươi cầu xin với điện hạ, giữ lại cho ngươi một mạng. Ngươi thấy thế nào?”