Bị Hầu Gia Điên Phê Giam Cầm Cưỡng Chế

Chương 7: Cũng không đến nỗi nào

Phong Mạnh bỏ mạng ở Lương Phong Quan, đúng ra nàng phải chết theo. Nhưng hắn thực lòng không nỡ nhìn Sư Tri Trữ chết như vậy.

Lời vừa dứt, người vẫn im lìm kia chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh mắt nàng thâm trầm, âm u quét thẳng về phía hắn.

Dẫu toàn thân nữ nhân đã chi chít vết thương, vết sẹo đan xen, nhưng đôi mắt kia... lại vẫn sáng rực đến lạ thường, trong vầng sáng tàn úa ấy vẫn còn lưu lại một vẻ đẹp ngoan cường như ánh chiều tà chói mắt.

Triệu Tạc không khỏi dừng mắt nhìn nàng thật kỹ, cuối cùng lên tiếng thúc giục, giọng đầy nhẫn nại:

“Tam tiểu thư, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta cảm thấy...” Giọng nàng yếu ớt nghẹn ngào, gần như không thành tiếng, “Cũng không đến nỗi nào.”

Nói xong, đầu nàng gục xuống, ngất lịm.

Sắc mặt Triệu Tạc nghẹn đến xanh mét, gân xanh trên trán nổi rõ, mắt gắt gao nhìn người vừa ngất đi kia.

Nữ nhân này... miệng cứng đến không tưởng, thậm chí chẳng sợ chết!

Hắn đã dùng bao lời lẽ mềm mỏng, khuyên nhủ đến thế, vậy mà nàng vẫn cắn răng không khai một lời!

Càng nghĩ càng giận, Triệu Tạc giơ cao roi da trong tay, nhưng cánh tay giơ lên thật lâu cuối cùng lại không thể hạ xuống. Chỉ đành tức tối ném xuống một bên.

“Được, canh kỹ nàng. Tuyệt đối không được để ai tùy tiện tiến vào.”

Hắn nghiêm mặt dặn dò, giọng nặng nề, rồi bực bội quay lưng bỏ đi. Nhưng đến cửa vẫn không nhịn được dừng lại nói thêm: “Còn nữa, đừng để nàng cứ nằm dưới đất mãi thế. Trời lạnh thế này, lại một thân thương tích, để vậy sớm muộn cũng mất mạng.”

Chủ tử chỉ cho hắn nửa tháng. Nếu đến lúc đó còn không moi được gì từ miệng nàng… e là hắn cũng phải cùng nàng xuống mồ!

Triệu Tạc hít sâu một hơi đầy áp lực, xoay người rảo bước qua hành lang.

Đến đại sảnh phía ngoài, ám vệ lập tức dâng lên một bức mật thư.

Triệu Tạc vừa mở ra xem, ánh mắt liền hiện lên tia vui mừng.

Thật đúng lúc! Nếu sớm tra được tung tích món đồ kia, có lẽ Sư Tri Trữ cũng chẳng cần phải chịu cảnh sống dở chết dở thế này.

Vừa xem hết thư, hắn liền hạ lệnh chuẩn bị ngựa, lập tức lên đường.

Nhưng chỉ mấy ngày sau—

Triệu Tạc một thân ướt sũng quay về, cả người lấm lem, mặt trắng bệch vì suýt nữa mất mạng giữa đường.

Hắn quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt đầy hổ thẹn.

Sau tấm bình phong, bóng dáng một thiếu niên cao lớn lộ ra trong làn sáng lờ mờ, tựa như vầng nguyệt quấn sương – tuấn mỹ, lãnh đạm và đầy uy phong.

Cố Uẩn Quang đang cúi đầu quấn băng quanh vết thương nơi hông, vừa nghe xong liền bật cười:

“Tần Chiếu cũng khá lắm.”