Không ngờ mình lại chết thảm đến thế! Toàn thân đầy máu, tóc dài rũ rượi dính đầy bùn đất, gương mặt vốn có thể gọi là thanh tú nay bị máu và mảnh thủy tinh bết kín, trên cổ còn cắm một mảnh kính xe to tướng.
Chúc Ảnh Dã đưa tay định rửa mặt trong bồn rửa nhưng phát hiện bàn tay trong suốt của mình xuyên thẳng qua vòi nước.
[Gì vậy trời? Gặp ma rồi hả? Rõ ràng vừa nãy vẫn còn đυ.ng được đồ cơ mà?]
Ngay sau đó cô mới nhận ra, mình chính là con ma đó. Kể từ giây phút ấy, dù cô có cố gắng thế nào cũng không chạm vào được bất cứ vật gì.
Lục Tư Hằng vì sợ quá nên đã kéo Hạ Giai Mạn rời đi. Sau đó, cô nằm trên sàn nhà trong phòng, tận hưởng khoảnh khắc làm một quỷ nữ nhàn nhã.
Hôm sau, có một người đàn ông trung niên búi tóc, mặc áo mã quái màu xanh bước vào.
Người đó vừa vào nhà đã nhắm mắt lại, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Nơi này âm khí rất nặng, e là có quỷ nữ quấy phá!”
Đệch! Chẳng lẽ mấy đạo sĩ bắt ma trong phim là thật sao? Chúc Ảnh Dã đang nằm ngửa trên sàn nghe thấy liền bật dậy, vội vàng trôi ra ngoài.
Tiêu rồi! Không ra được luôn!
Dù là đi qua cửa hay xuyên tường, cô cũng không thoát được!
Xong rồi! Xong đời rồi!
Không cho cô làm người thì thôi đi, giờ đến làm quỷ cũng không cho nữa là sao?
Đạo sĩ kia kẹp một xấp bùa giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải, vung mạnh tay, những lá bùa bay tán loạn trong không khí, lượn theo gió.
Chúc Ảnh Dã đang trốn đông trốn tây thì không may giẫm trúng một lá bùa, sợ đến mức hét lên: “Á! Chạm vào rồi! Bị trúng rồi!”
Vừa hét xong liền “vèo” một tiếng, cô chui tọt xuống gầm bàn ăn.
Chỉ thấy đạo sĩ dán các bùa chú còn lại lên cửa các phòng, rồi từ trong túi lấy ra một cái la bàn, hai tay nâng la bàn lên ngang ngực, nhìn bốn phía, liếc nhìn kim la bàn, đi thẳng vào phòng ngủ.
“Con quỷ nữ hiện giờ đang đậu ở đầu giường trong phòng ngủ, xem ra quỷ này có mối duyên nợ với cậu, bây giờ quay lại tìm chắc là muốn thu dương khí của cậu đấy!”
Lục Tư Hằng nghe xong thì kinh hãi: “Tôi với cô ấy đã hết duyên, thầy có thể đưa cô ấy đầu thai hoặc làm phép cho cô ấy biến mất không còn tăm tích được không? Bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng trả luôn!”
Sau khi nhận ra tên đạo sĩ khốn kiếp này không thể nhìn thấy mình, Chúc Ảnh Dã cũng lơ lửng trước mặt Lục Tư Hằng, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn, cô không khỏi nghi ngờ nguyên nhân cái chết của mình có liên quan đến đối phương: “Anh sợ cái gì thế?”
Trong đầu Chúc Ảnh Dã chợt hiện lên cảnh tượng khi cô vừa chết, hồn thể từ thân xác bay ra.
Xung quanh tối tăm, đèn xe tải chiếu sáng lên chiếc xe hơi gần như hư hỏng, vết máu lan ra, nhuộm đỏ cả một đoạn đường nhựa đen dưới chân đồi.
Lục Tư Hằng từ buồng lái bò ra, ngây người nhìn cơ thể của cô bị kẹt dưới xe tải rồi quỳ xuống đất khóc lớn.
Hai chiếc xe va chạm, hai tài xế theo bản năng quay vô lăng sang phải để tránh, vậy mà tại sao, cuối cùng lại là ghế phụ của cô lao thẳng vào xe tải chứ?
Lục Tư Hằng, là hắn cố tình quay vô lăng sang trái, có phải là muốn gϊếŧ cô không?