Sau Khi Biến Thành Quỷ, Tôi Bị Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Bắt Gặp

Quyển 1 - Chương 1

Chúc Ảnh Dã là một con quỷ, nói chính xác hơn thì là một con quỷ mới sinh.

Cô và bạn trai Lục Tư Hằng đi du lịch tự lái. Đoạn đường núi hẹp, lúc đang lên dốc thì một chiếc xe tải lao đến với đèn pha sáng chói khiến cô không mở nổi mắt, chỉ nghe được tiếng Lục Tư Hằng cố gắng xoay vô lăng.

Cuối cùng hai chiếc xe vẫn đâm vào nhau. Lục Tư Hằng chỉ bị chấn động não nhẹ, còn cô thì qua đời tại chỗ. Trước khi chết, Chúc Ảnh Dã vẫn nghe thấy tiếng gào khóc xé ruột xé gan của Lục Tư Hằng.

Sau khi biến thành quỷ nữ, trong lòng Chúc Ảnh Dã chỉ có một suy nghĩ rằng cô phải quay về bên Lục Tư Hằng.

Nhưng vấn đề là cô không biết đường, trôi dạt mất mấy tháng mới tìm được đường về ngôi nhà mới mà cô và Lục Tư Hằng từng chung sống.

Vừa bay vào cửa, Chúc Ảnh Dã liền nghe thấy trong phòng ngủ vang lên tiếng cười khúc khích khiến người ta tê dại cả sống lưng, trong căn phòng yên tĩnh càng thêm chói tai đến cùng cực.

Rõ ràng cơ thể hiện tại của Chúc Ảnh Dã lẽ ra không còn cảm nhận được nhiệt độ, vậy mà cô lại thấy cả người rét run.

Chúc Ảnh Dã không hiểu, nếu Lục Tư Hằng vô tình như thế thì tại sao lại khóc lóc thảm thiết vì cái chết của cô chứ? Vậy rốt cuộc cô vượt ngàn dặm quay về đây là vì điều gì?

Trên giường, một nam một nữ đang quấn quýt hôn nhau đến mức không rời nổi. Chúc Ảnh Dã lặng lẽ trôi vào phòng ngủ, nhặt chiếc giày dưới đất rồi ném thẳng vào Lục Tư Hằng.

“Má ơi!” Lục Tư Hằng bị đập trúng, hắn giật bắn lên, cả người lập tức cứng đờ lại, mấy giây sau mới buông tay khỏi Hạ Giai Mạn.

Hạ Giai Mạn đưa ngón tay trắng nõn mềm mại vẽ vòng trên vai gã đàn ông, bất mãn nói: “Hôm nay anh mệt lắm à?”

“Không phải, vừa rồi có cái gì đó đập vào anh đấy!” Lục Tư Hằng ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn quanh, khóe mắt liếc thấy chiếc giày lật úp ở cuối giường, nói lắp bắp: “Chiếc… chiếc giày kia sao lại nằm trên giường?”

“Thì do bọn mình mang lên đấy, anh căng thẳng gì vậy chứ?” Hạ Giai Mạn chọc ngón tay vào hông Lục Tư Hằng, ghé sát tai hắn nói bằng giọng lành lạnh: “Chẳng lẽ anh nghĩ cô bạn gái đã chết của anh quay về rồi à?”

Nói xong liền bật cười “phụt” một tiếng, tiếng cười vang vọng trong căn phòng ngủ yên ắng. Mặt Lục Tư Hằng tái mét, cả người run rẩy lăn xuống khỏi giường.

Hạ Giai Mạn bị phản ứng của Lục Tư Hằng làm cho giật mình, nhìn quanh một lượt không thấy gì, không nhịn được chửi ầm lên: “Anh bị thần kinh à? Sợ đến mức này luôn đấy hả? Nhưng cũng có phải do anh hại chết cô ta đâu!”

“Ha ha.” Chúc Ảnh Dã nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lục Tư Hằng thì cười đến không đứng thẳng nổi. Trong phòng yên lặng như tờ, tiếng cười của cô khàn khàn, nghe như một chiếc máy kéo cũ kỹ sắp phế bỏ.

Khoan đã, sao giọng cô lại thành ra thế này rồi?

Chúc Ảnh Dã nghe âm thanh chẳng giống giọng mình chút nào, vội vã bay vào nhà vệ sinh. Vừa nhìn thấy chính mình trong gương, ánh mắt đầu tiên đã khiến cô lập tức quay đi.