Sau Khi Đám Bạn Trai Cũ Mang Bầu Bỏ Trốn

Chương 1

Tiết Dữ nhận ra có người đang theo dõi mình.

Là một người đàn ông, nói đúng hơn là một gã đàn ông bụng to.

Tối qua, khi phát hiện bị bám theo, Tiết Dữ đã lén men theo một con hẻm nhỏ ngập nước bẩn, trốn sau một thùng rác lớn bằng thép. Cô nín thở nhìn ra ngoài, thấy rõ người đàn ông đang theo dõi mình.

Trời quá tối, cô không nhìn rõ mặt, chỉ có thể đoán được vóc dáng của hắn: một người đàn ông rất cao, chắc phải trên 1m9.

Hắn đội chiếc mũ nỉ đen, vành rộng, bóng mũ che kín nửa khuôn mặt. Vai rộng và thẳng, khoác một chiếc áo khoác dài màu đen chạm đến tận đầu gối. Chiếc áo rộng thùng thình, giống như một tấm áo choàng, gần như che kín toàn thân.

Tiết Dữ để ý thấy bụng hắn hơi nhô lên, bởi lúc đó một cơn gió bất chợt thổi qua, làm vạt áo hai bên sườn tung lên, để lộ phần bụng với hình dáng bất thường.

Chiếc mũ cũng bị gió thổi bay, người đàn ông luống cuống cúi xuống nhặt, một tay còn ôm lấy bụng như sợ thứ gì đó trong đó bị xô lệch. Hình ảnh ấy khiến Tiết Dữ gần như chắc chắn rằng bụng hắn có vấn đề.

Dáng vẻ đó, không hiểu sao lại khiến cô liên tưởng đến… một người đang mang thai.

Đã lâu rồi, cô không còn thấy người mang thai nữa.

Nơi cô sống gọi là Khu an toàn Bạch Tháp, khu an toàn được xây dựng lại tốt nhất trên hành tinh KM.

Hiện giờ, dân số ở khu an toàn Bạch Tháp đã vượt ngưỡng kiểm soát. Khi người dân tại Bạch Tháp thức tỉnh linh thể, tuổi thọ của họ đã tăng lên gấp nhiều lần. Để hạn chế gánh nặng dân số trong khu an toàn, từ hai mươi năm trước, toàn bộ người dân nơi này đều bị buộc phải triệt sản.

Người dân ở đây vô cùng căm ghét lũ trẻ sơ sinh. Chỉ cần phát hiện có một đứa trẻ vừa chào đời, nhân viên quản lý sẽ lập tức kiểm tra DNA, rồi trục xuất cả cha mẹ lẫn đứa trẻ ra khỏi Bạch Tháp, vĩnh viễn cấm họ quay trở lại.

Tiết Dữ có quá nhiều thắc mắc.

Tại sao người đàn ông kia lại có cái bụng to như vậy? Là bị biến dị, hay có thứ gì đó ký sinh trong bụng?

Và điều khiến cô lo lắng nhất là tại sao hắn lại theo dõi cô?

Tiết Dữ vô cùng sợ hãi.

Bởi vì cô biết rõ, mình chỉ là một kẻ vô dụng, vô dụng theo đúng nghĩa đen.

Ba năm trước, lúc hai mươi tuổi, cô xuyên không từ Trái Đất đến thế giới này, sống lay lắt đến tận bây giờ.

Ba năm qua, cô chưa từng thức tỉnh được bất cứ linh thể nào.