Giống Loài Quý Hiếm Nhất Vũ Trụ

Chương 2

Câu này vừa dứt, khiến một số người đang định đấu giá phải cân nhắc lại.

Xương chỉ bằng một nửa trẻ sơ sinh? Chẳng khác gì bột giấy?

Mua về làm gì?

Chỉ để ngắm à?

Thôi thôi khỏi đi.

Chủ trì lớn tiếng: “Món hàng số 45, giá khởi điểm năm vạn tinh tệ, mỗi lần ra giá không thấp hơn một nghìn, bây giờ bắt đầu đấu giá.”

Phòng bao tầng năm.

Trên sàn trải thảm lông trắng muốt, bốn phía trang trí tao nhã, tường treo tranh sơn dầu rực rỡ táo bạo, phản chiếu lên đồ trang trí dát vàng ngọc trong phòng.

Đây là phòng bao cao cấp nhất, có sẵn màn hình cố định, nếu thấy không đủ đã mắt, có thể điều chỉnh cửa sổ sát đất sang chế độ hội tụ một chiều, trực tiếp truyền hình ảnh từ sàn đấu giá.

“Chỉ uống được dinh dưỡng trẻ sơ sinh à? Chậc chậc, đúng là quý tộc nhỏ. Với thể trạng đó, ba bốn ngày đã hết một bình, một bình dinh dưỡng ba ngàn tinh tệ, tính ra một tháng hết ba vạn. Bán năm vạn, một tháng ăn uống đã ba vạn, chưa tính quần áo, đồ dùng, tiền đó cộng dồn lại cũng mua được mấy đứa như nó rồi.”

Người đàn ông nói chuyện cột đầy tóc tết màu mè, khóe miệng cong lên đầy giễu cợt: "Yếu ớt như thế, không làm việc không huấn luyện được, ngoài cái mã đẹp ra chẳng có tác dụng gì, chỉ có mấy kẻ não hỏng mới đi mua thứ này về hầu hạ.”

Lâm Trú đưa mắt khỏi màn hình lớn, thấy người bên cạnh nhíu mày xoa thái dương, trong lòng liền thót lên, lập tức chẳng còn tâm trí mà chê bai món hàng đấu giá nữa.

Tim anh ta như treo lên tận cổ họng: "Anh họ, anh không khỏe à? Ở đây ồn ào lắm, hay là mình về nhé?”

Người đàn ông được anh ta gọi là anh họ có gương mặt vô cùng tuấn tú, thuộc kiểu nhã nhặn quý phái. Anh đeo kính gọng bạc nửa viền trên sống mũi cao thẳng, áo sơ mi cổ nhỏ, cúc tay áo gắn khuy bạch kim, từng chiếc đều cài chặt, trầm tĩnh cẩn trọng, đầy cấm dục.

Tả Vân Lâu không nói gì, chỉ là trong đôi mắt nửa khép, màu tối càng thêm đậm, nhìn kỹ sẽ thấy cả nét đau đớn dữ dội.

Lâm Trú lo đến sắp phát điên, Tả Vân Lâu năm nay đã hai mươi chín tuổi, theo cái kiểu trời hành của “Rạng đông”, cùng lắm chưa tới một năm nữa, anh họ anh ta sẽ chết vì phản phệ.

Đó là số mệnh.

Suốt nghìn năm qua, bất cứ ai được “Rạng đông” lựa chọn đều không thoát nổi số mệnh ấy.

Nhóm người đó sở hữu sức mạnh tối cao khiến hàng tỷ người kính sợ, nhưng phải đánh đổi bằng mạng sống, ba mươi tuổi chính là giới hạn, là vĩnh viễn dừng lại.

“…”

“Bảy vạn ba nghìn tinh tệ, còn ai ra giá nữa không?” Phòng bao đang bật chế độ đấu nối trực tiếp với sàn đấu giá, có thể nghe rõ giọng chủ trì hưng phấn reo vang.

Lâm Trú cuống cuồng mở thiết bị cá nhân: "Anh họ, để em gọi đội y tế ngay…”

Câu nói phía sau ngừng bặt. Lâm Trú ngơ ngác nhìn Tả Vân Lâu, người vốn nãy giờ còn mang sắc mặt khó chịu, lúc này đột nhiên chăm chú dán mắt vào một chỗ, đôi mắt nâu nhạt như cuộn lên một cơn bão ngầm.

Lâm Trú cảm thấy có gì đó không ổn, không nhịn được mà nhìn theo.

Trên màn hình khổng lồ do cửa kính sát đất tạo thành, lúc này đang phản chiếu hình ảnh cậu thiếu niên da trắng eo thon, đối phương rõ ràng sợ hãi đến cực độ, không ngừng run rẩy, trông chẳng khác nào một chú mèo con mới sinh đã bị mưa dầm ướt sũng.

“Tám vạn tinh tệ, có vị khách nào muốn trả giá tiếp không?” Giọng điệu có phần cường điệu của người chủ trì dễ dàng khơi lên tâm lý ganh đua của đám khách bên dưới.

Dù giá đã gần tám vạn, nhưng chủ trì biết rõ trong lòng. Con thú cưng nhỏ này cao lắm cũng chỉ tới mười hai vạn, không thể nhiều hơn, dù sao cũng là loại “mỏng manh dễ vỡ,” mà mỗi tháng lại ngốn một đống tiền tiêu dùng.

Loại này mua về nhìn chơi vài hôm cho mới mẻ là cùng.

Bỏ ra số tiền lớn? Không có chuyện đó đâu.