Giống Loài Quý Hiếm Nhất Vũ Trụ

Chương 1

Âm thanh ồn ào xung quanh giống như thủy triều lúc hoàng hôn, từ xa đến gần, dần dần trở nên rõ ràng. Dưới mí mắt, nhãn cầu của Yến Ninh khẽ động đậy, nhưng cậu vẫn chưa mở mắt.

“Lát nữa sẽ lên sân khấu là thú cưng hình người, giống cụ thể thì không rõ, nhưng là một bé con cực kỳ đáng yêu, mắt và tóc đều đen tuyền, màu sắc hiếm gặp. Nó không hung dữ như giống mèo Kha, rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không có sức tấn công.”

Âm thanh dần trở nên rõ ràng, cái đầu nặng nề của Yến Ninh cũng được giọng nói hào hứng kia đánh thức.

Cuối cùng, cậu mở mắt.

Nhưng trước mắt lại là một màn đen kịt, tối om không thấy năm ngón tay.

Đây là đâu?

Vừa rồi ai đang nói chuyện?

“Bây giờ, hãy để chúng ta cùng ngắm nhìn bé cưng đáng yêu này nhé!”

Hình như có thứ gì đó bị kéo lên, trước mắt sáng bừng cả lên, nhưng vì ánh sáng quá gắt, Yến Ninh vốn đã quen với bóng tối liền theo phản xạ nhắm chặt mắt.

“Ồ, nó dễ thương quá! Nhỏ xíu luôn!”

“Nhìn nó giống người cao cấp ghê, chẳng phải càng lợi hại càng hoàn thiện hình người sao, nói chứ, nó thật sự là thú cưng à?”

“Lỡ đâu là cậu công tử nhỏ của nhà quý tộc nào chạy ra đấy.”

Bên dưới sân khấu vang lên đủ loại bàn tán.

Yến Ninh nhắm mắt, đợi một lát để thích nghi, rồi mới từ từ mở mắt.

Vừa hé mắt ra, cậu liền hối hận đến mức chỉ muốn quay ngược thời gian, giữ chặt chính mình lúc đó đừng mở mắt ra.

Đây là một sân khấu rất lớn, ánh đèn rực rỡ, trang trí xa hoa, những viên đá quý dùng để điểm xuyết dưới ánh đèn phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, xung quanh còn có những thiết bị nhỏ cỡ bóng bàn lơ lửng giữa không trung, chẳng rõ là thứ gì.

Nhưng những thứ này không phải điều Yến Ninh chú ý, sự chú ý của cậu hoàn toàn bị hút vào những sinh vật kỳ quái bên dưới sân khấu.

Đúng vậy, trong mắt Yến Ninh, đó toàn là những sinh vật kỳ quái.

Có một khối chất lỏng màu xanh nhạt nằm bẹp trên ghế, trên đó chỉ có hai thứ tròn xoe giống như nhãn cầu, có quái vật trông như củ cải nhưng cao tới hai mét, miệng rộng toang hoác, cũng có sinh vật mang mặt người mình dê, đội mũ ren kiểu nữ.

Yến Ninh chỉ liếc nhìn một cái liền sợ đến mức nhắm tịt mắt lại.

Người ngoài hành tinh.

Ở đây toàn là người ngoài hành tinh!

Rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy?

Cậu bị người ngoài hành tinh bắt cóc để nghiên cứu à?

Hay là cậu đang nằm mơ? Phải rồi, chắc chắn cậu đang mơ!!

Yến Ninh thấy đám người bên dưới khán đài kỳ lạ, mà có lẽ những vị khách ẩn mình trong phòng bao dưới khán đài cũng thấy ngạc nhiên không kém.

Cậu thiếu niên bị nhốt trong l*иg sắt, mặc áo thun quần short trắng, trên cổ tay, mắt cá chân và cổ đều đeo vòng khóa điện giật do phòng đấu giá dùng để kiểm soát hàng hóa.

Làn da cậu trắng toát, giống như sứ tinh xảo mà quý phu nhân yêu thích, cũng giống hệt bông tuyết rơi dày đặc ở vùng băng giá, so với bộ quần áo trắng trên người, nhất thời thật khó phân biệt bên nào trắng hơn.

Những chiếc vòng khóa thô ráp hiển nhiên không phù hợp với cậu, trên cổ tay cậu thiếu niên co ro sợ hãi trên sân khấu đã hằn lên những vết hồng nhạt.

“Đôi mắt cậu ấy đen tuyền, đẹp quá! Mau báo giá đi, tôi muốn mua bé cưng đáng yêu này!”

“Chủ trì, cậu ấy nhìn giống người cao cấp thật đấy, mấy người chắc chắn không nhầm chứ?” Có người xác nhận lại.

“Tôi nghĩ chắc không phải đâu, da cậu ấy trắng hơn người cao cấp nhiều, đẹp như ngọc vậy. Nghĩ thử xem, với cường độ ánh sáng hiện tại, trừ trẻ sơ sinh ra thì ai còn làn da như thế nữa, chắc là giống đột biến mới thôi.”

“Ờ, cũng đúng.”

“Có vẻ đây là giống mới, không biết giá khởi điểm bao nhiêu, mua về chơi cũng được đấy.”

Chủ trì thấy bầu không khí đã hâm nóng, liền tranh thủ nêu ra khuyết điểm của món hàng: "Cậu ấy rất đáng yêu, rất ngoan, nhưng cũng rất dễ bị thương, cần chăm sóc cẩn thận. Chuyên gia của chúng tôi đã kiểm tra xương cậu ấy, phát hiện xương cực kỳ yếu, chỉ bằng một nửa cường độ xương trẻ sơ sinh, chỉ có thể uống loại dinh dưỡng dành cho trẻ sơ sinh, những thứ khác không tiêu hóa nổi.”