Không thể khiến tra nam Lệ Duệ bị dọa đầu tiên khiến Văn Cửu có chút thất vọng, nhưng vẫn diễn tròn vai, dịu dàng cúi xuống bế Tạ Huyền lên:
“Đây là Bánh Sữa đó, cậu không nhận ra nó sao?”
“Tôi...”
Nuốt khan một cái, trợ lý nhỏ nhìn gương mặt tươi cười vuốt ve mèo của Văn Cửu, sống lưng lập tức lạnh toát.
Chắc là mình nghĩ nhiều rồi? Nhất định là nghĩ sai rồi.
Biết đâu tối qua Lệ ca đã mua ngay một con mèo mới để dỗ người?
Bản năng mách bảo nên tránh xa Văn Cửu vài bước, hắn móc điện thoại, vội vàng gửi tin cho Lệ Duệ:
[Lệ ca, con mèo trong nhà Lâm ca là anh mới mua à?]
Đang đau đầu vì say rượu, vừa nghĩ lại câu nói mỉa mai tối qua “cút đi đồ rác rưởi” là Lệ Duệ đã nổi điên:
[Mèo cái gì? Mèo chẳng phải đã chết rồi sao? Mau tìm chỗ mà chôn đi, đừng để tôi thêm phiền.]
Ban đầu hắn còn hơi áy náy, vì một con vật mà ầm ĩ như thế. Giờ thì thấy Lâm Thanh đúng là không thể nói lý.
Bầu trời không gợn mây, mùa hè ở thành phố S đã tới. Đứng dưới ánh mặt trời, trợ lý nhỏ lại lạnh run cả người.
Dán mắt vào tin nhắn hồi âm, hắn đột nhiên run lên dữ dội.
Cố ý bắt chước cái dáng vẻ lúc chết của nguyên chủ, Văn Cửu quay đầu lại, xách móng mèo lên chào:
“Run cái gì? Mèo con không đáng yêu sao?”
Máu tươi, bầm tím, vết thương...
Trong tích tắc, sắc mặt trợ lý nhỏ tái nhợt như tờ giấy.
Nhưng khi hắn định thần lại, người thanh niên ngồi trước bàn ăn lại như trở về bình thường, làn da trắng nõn mịn màng, lộ ra vẻ sống động tự nhiên.
Không dám ở lại cái chung cư kỳ quái này lâu hơn, nhưng lại bị Lệ ca giao cho nhiệm vụ giám sát Lâm Thanh đi khám bác sĩ, trợ lý nhỏ đành nơm nớp thu mình vào góc, vừa lén móc điện thoại ra điên cuồng tìm kiếm, vừa không dám ngẩng đầu nhìn người kia nữa.
Thấy hắn đã thu lại khí thế ngạo mạn ban nãy, Văn Cửu chẳng buồn để tâm, dùng xong bữa sáng liền ném hộp xuống chân Tạ Huyền, tâm trạng khá tốt mà bắt đầu uống cháo:
[Tên hòa thượng thối tha, làm rụng cả đống lông trên người tôi rồi.]
Vị Phật tử kia không phản bác lấy một lời.
Rõ ràng trợ lý kia có mục đích, đợi Văn Cửu ăn xong mới bình tĩnh lên tiếng:
[Muốn chạy sao?]
Với tình huống hiện tại, chỉ có đến bệnh viện công lập mới có thể lấy được báo cáo giám định thương tích.
[Hành lang có camera giám sát, bên ngoài có vệ sĩ.]
Giọng điệu như trêu chọc Văn Cửu, lại như thể đang dò xét điểm mấu chốt của cậu, Văn Cửu buông chén đũa, cúi đầu đối mặt với cặp mắt mèo xanh lam trong suốt ấy:
“Một bản giám định thương tích, có đủ để khiến Lệ Duệ phải ngồi tù vài ngày không?”
“Cắn người thì phải chịu hậu quả.”
“Hắn nợ Lâm Thanh, tôi muốn hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết.”
Thấy Văn Cửu mặt không đổi sắc, bình thản như gió xuân mà lại muốn Lệ Duệ phải đền mạng, cuối cùng Tạ Huyền cũng hiểu vì sao hệ thống tiền nhiệm trước khi rời đi lại ngàn dặn vạn dò hắn phải đặc biệt chú ý đến người này.
Nhưng, với tư cách là hệ thống được 5046 kỳ vọng rất cao để chọn kế nhiệm, Tạ Huyền hoàn toàn không có ý định ngăn cản ý muốn của Văn Cửu. Hắn chỉ nhảy lên đùi thanh niên, mắt chẳng thèm liếc sang bàn ăn, thản nhiên nói: [Ừ.]
[Quả thật ăn rất nhiều.]
Văn Cửu mượn xác hoàn hồn, mục đích duy nhất chính là được nếm trải mỹ vị nhân gian. Đối với những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ từ tên hòa thượng nào đó, cậu chẳng buồn để tâm, chỉ chuyên tâm uống cạn ngụm sữa đậu nành cuối cùng trong ly.