Biết rõ mối quan hệ tình yêu ba năm kia thật ra chỉ là một trò đùa cay đắng, Lệ Duệ ban đầu không có ý định nhận lời. Nhưng có lẽ vì gần một năm nay Lâm Thanh không gây chuyện, cộng thêm mức cát-xê tổ tiết mục đưa ra quá hấp dẫn, cuối cùng hắn vẫn ký hợp đồng, tranh thụ cọ nhiệt truyền thông.
Nếu không phải vậy, một “người bị giam lỏng” như nguyên chủ sao có cơ hội được “xuất đầu lộ diện” trên sóng truyền hình?
[Phát sóng trực tiếp có thêm hình thức cặp đôi ẩn danh, ngày đầu tiên quay đoạn giới thiệu sẽ bắt đầu từ trong nhà.]
Nhanh chóng tổng hợp thông tin, Tạ Huyền tiếp tục giới thiệu: [Cặp khách mời lớn tuổi nhất là vợ chồng, người chồng tên Nhạc Quốc Phong, từng đoạt cúp Ảnh đế ba lần, cũng là người mà Lệ Duệ luôn mong muốn nịnh bợ.]
[Nếu lợi dụng tốt, có lẽ sẽ giúp hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ.]
“Lợi dụng? Đúng là nên gọi lão hòa thượng kia tới nghe thử xem.”
Hừ một tiếng đầy ẩn ý, Văn Cửu đẩy cái gối mà nguyên chủ từng dùng sang bên, rụt chân chui vào chăn: “Mệt rồi, anh canh đi.”
“Mèo lẫn người đều không được ngủ.”
Ta vốn dĩ đâu cần ngủ.
Nuốt ngược câu này vào bụng, vì hắn biết chín phần mười sẽ khiến thanh niên kia nổi giận, Tạ Huyền – tạm thời biến thành mèo – đứng bốn chân lên, lặng lẽ nhìn đăm đăm vào đống chăn phồng lên trên giường.
Cũng tốt.
Tuy có hơi thấp, nhưng đúng là có thể dùng góc nhìn rõ ràng hơn để quan sát đối phương.
Còn sống, còn ẩn mình trong cái lớp vỏ xa lạ kia – Văn Cửu.
Giường mềm, đêm đen đặc, nhưng giấc ngủ của Văn Cửu lại chẳng yên ổn. Có lẽ vì tối qua xui xẻo gặp lại tên hòa thượng kia, trong mơ cậu cứ nghe thấy có người tụng kinh.
Tiếng kinh mơ hồ lặp đi lặp lại, ầm ĩ đến mức khiến người ta bực bội.
Thế nên khi trợ lý của Lệ Duệ lạch cạch mở cửa bước vào, hắn liền phải đối mặt với một Văn Cửu đã dậy sớm, cáu gắt và đen mặt hiếm thấy.
Nghiêng mình tựa vào khung cửa, tóc tai rối bời, không trang điểm, nhưng gương mặt cậu vẫn đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy đối phương chẳng hề có chút thái độ xin lỗi, Văn Cửu nhếch môi, nhìn thẳng vào trợ lý nhỏ:
“Không ai dạy cậu hai chữ "lễ phép" viết thế nào à?”
“Hay là... sổ hộ khẩu nhà cậu chỉ có một trang?”
“Cậu!”
Chẳng thể ngờ Lâm Thanh từ trước đến nay luôn yếu đuối hôm nay lại mồm mép sắc bén như vậy. Trợ lý đỏ mặt vì tức, như thể chỉ thiếu chút nữa là cắn vào miệng mình.
Mẹ nó chứ, nếu không phải vì Lệ ca không yên tâm giao cậu ta cho người khác, thì với thân phận của hắn hiện tại, làm sao phải đi hầu hạ một minh tinh đã hết thời?
“Cậu cái gì mà cậu.”
Ánh mắt lướt qua phần ăn sáng bị vứt đại lên bàn, Văn Cửu hơi nhướng mày:
“Dọn lại bàn, rồi cút. Tôi không ăn thứ đồ rẻ tiền dở tệ đó.”
Vốn là một công tử nhà giàu, lời nói của cậu đầy sang chảnh. Cộng thêm linh hồn hiện tại là Văn Cửu nhập vào, gương mặt lạnh lùng của nguyên chủ cũng bất giác nhuốm chút phóng túng, tự nhiên mà rực rỡ.
“Đúng là gặp quỷ mà.”
Trợ lý bị đôi mắt phượng sâu thẳm che phủ khí thế của cậu làm cho nghẹn lời. Đến khi hoàn hồn, Văn Cửu đã tự tay dọn xong bữa sáng.
Vừa lẩm bẩm một câu, hắn liền thấy một bóng trắng tao nhã bước theo sau Văn Cửu: “Meo, meo!”
Không phải con mèo kia đã chết rồi sao? Tối qua còn đưa đi bác sĩ thú y mà!
“Mèo sao vậy?”