Thật á? Mặt An Dụ trắng bệch như giấy.
Bảo sao cái thế giới này nhìn ghê rợn y như phim kinh dị chiếu rạp vậy!
Khoảnh khắc vừa tỉnh lại mà cô thấy có cái gì đó đang nhìn chằm chằm mình... chẳng lẽ là ma?
Cô toát mồ hôi lạnh.
Bình thường An Dụ cũng khá độc lập, nhưng duy nhất sợ... mấy thứ ma quái tâm linh như thế này. Cô biết rõ bản thân yếu bóng vía, từ bé đến lớn chưa bao giờ dám xem phim kinh dị. Bạn cùng phòng có kể chuyện ma trong trường thì cô cũng dạt ra xa ba mét. Quan điểm là không xem, không nghe, không biết thì mới không sợ.
Nghĩ đến cái không khí độc ban nãy, cô hỏi: “À này... cái thế giới này còn ai sống không?”
[Ý cô là kiểu người thuần chủng như cô á? Không còn đâu, cô là người duy nhất.]
Người thuần chủng? Vậy những sinh vật khác ở đây là... người “pha” hả? Không đúng, thế thì còn gọi là người được à?
Cô tức thì bật hỏi: “Thế... tôi mở cửa hàng thì bán cho ai? Giao dịch với ai chứ?”
Không có con người thì ai ăn đồ của con người chứ?
[Bất kỳ thứ gì có thể cử động đều có thể giao dịch được nhé! Quái vật, dị nhân, tinh linh... thậm chí là cả đồ vật vô tri vô giác cũng chơi được luôn!]
Hả?
An Dụ lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
Hệ thống liền lên tiếng an ủi: [Ký chủ ơi, đừng lo lắng quá. Nơi này đúng là nhiệm vụ khó nhằn nhất, môi trường cũng khắc nghiệt nhất, nhưng mà... chẳng phải người ta nói “phú quý hiểm trung cầu” đó sao? Càng khó thì thành tựu càng to nha! Đừng sợ, trong phạm vi an toàn thì không ai có thể làm gì được cô hết, tôi cũng sẽ luôn bên cô mà!]
An Dụ nghe vậy mới yên tâm phần nào. Dù sao hệ thống này trông cũng không yếu, chắc không đến mức ném cô vô chỗ quái vật để làm mồi.
Chỉ có điều, hai chữ “nhất” liên tiếp kia vẫn khiến cô trầm mặc mất vài giây... Cô... xui dữ vậy hả trời?
Lấy lại bình tĩnh, cô quyết định tìm hiểu trước nhiệm vụ công việc của mình đã.
Lúc này, giọng của 1266 vang lên trong đầu cô: [Diện tích khởi đầu của cô là 0,5 mẫu (mục tiêu tối thiểu là 200.000 mẫu, tổng diện tích cần đạt là 500.000 mẫu), phạm vi hoạt động là 100 mét. Trong phạm vi này, cô có thể sinh hoạt bình thường, hoàn toàn không nguy hiểm gì cả. Khi nâng cấp sau này, cô có thể mở rộng phạm vi hoạt động nữa đó, cố lên nha! Tôi tin cô nhất định sẽ xây dựng được một đế chế thương mại siêu hoành tráng thuộc về riêng mình!]
200.000 mẫu? Là 133 km²!
Gọi đây là phố thương mại... có hơi khiêm tốn quá không?
An Dụ bị con số này làm cho choáng váng, nhưng vẫn im lặng nghe tiếp.
[Giờ thì, xin hãy chọn cửa tiệm đầu tiên của cô đi ạ ~.] Tiểu 6 hớn hở nói.
Ngay lập tức, một bảng chọn hiện ra trước mắt An Dụ, trên đó có ba lựa chọn: tiệm bánh mì, tiệm chè, và tiệm quần áo — đều là cấp cơ bản.
Cô suy nghĩ một lát.
Cô vẫn chưa rõ thế giới này và nhiệm vụ kinh doanh cụ thể như thế nào. Chè và quần áo thì không phải thiết yếu, còn bánh mì ít nhất còn có thể... lấp bụng.
“Cho tôi chọn tiệm bánh mì.”
[Đang tiến hành xây dựng tiệm bánh mì. Thời gian đếm ngược: 03:59...]
Đang ở khu vực an toàn thì không cần lo gì nhiều, nên tranh thủ mấy phút chờ, An Dụ lấy hết can đảm đi quan sát xung quanh một chút. Hai bên cô đứng là khoảng đất trống, phía trước là tàn tích kéo dài bất tận, như một thị trấn nhỏ hoang tàn.