Phố Thương Mại Kỳ Quái Và Cô Chủ Nhỏ Được Quái Vật Cưng Chiều

Chương 1.1: Chỉ cần còn thở là thành khách của cô ấy!

An Dụ mở mắt tỉnh dậy.

Cô là sinh viên năm hai ngành kiến trúc của một trường đại học thuộc hệ “trong mơ” 211, còn chưa đến kỳ thực tập tốt nghiệp. Nhưng vào kỳ nghỉ hè, thầy hướng dẫn nói có một cơ hội đi thực tập.

Dự án đó là xây dựng một khu phố thương mại mới, do thầy cô và một kiến trúc sư khác cùng phụ trách.

Từ nhỏ An Dụ được bà ngoại nuôi nấng, nhưng đến thời cấp ba thì bà mất, từ đó cô sống một mình. Vì thế, có thể vừa kiếm thêm chút tiền tiêu vặt trong kỳ nghỉ hè, lại còn được đi theo thầy học nghề thì đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Gần đây cô chỉ làm những việc lặt vặt giúp thầy, như chạy giấy tờ, tổng hợp hồ sơ, đo đạc linh tinh...

Hồi đó cô còn hay nghĩ, nếu cô có hẳn một khu phố thương mại như thế, thì đời này chắc khỏi lo ăn lo mặc luôn quá?

Nào ngờ đúng lúc tan làm đi ngang qua công trình, bỗng đâu một tảng đá to đùng từ trên trời rơi xuống... thẳng đầu cô.

Cô chỉ kịp cảm thấy một cú đau điếng trời giáng, rồi như có cái gì đó vang lên trong đầu, sau đó là... tối om. Đến khi mở mắt ra, đã thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ hoang tàn nào rồi.

Chỗ này vừa vắng tanh vừa u ám, y như kiểu sắp có bão lớn. Không khí thì nồng nặc mùi kỳ quặc, hít vào một hơi mà phổi cô như muốn nổ tung.

Kinh dị hơn nữa là cô cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cái nơi quái quỷ gì thế này?

Cô vội vàng bịt mũi lại, cố hít ít khí độc vào phổi nhất có thể.

[Chào mừng đến với Thế giới Quái Dị!]

[Tôi là Hệ thống Kinh doanh số 1266, có kích hoạt phố thương mại không? Cảnh báo: không khí hiện tại chứa lượng lớn chất độc, cô chỉ còn sống được 30 giây nữa thôi. Kích hoạt ngay để được chuyển tới không gian an toàn, mau mau lên nào!]

Thế giới quái dị?

Hệ thống kinh doanh...?

Đúng rồi, lúc bị đá đập trúng đầu cô đã nghe thấy giọng này, đại loại là nếu hoàn thành nhiệm vụ kinh doanh gì đó thì sẽ được sống sót, còn có thưởng nữa chứ?

Bản năng sinh tồn khiến cô lập tức đồng ý, rồi sau đó ngất xỉu luôn.

... Cái chuyện đó, vậy mà lại là thật hả?

Giờ cô sắp tắc thở tới nơi, đâu còn sức mà mở miệng? Cô hét lên trong đầu: “Kích hoạt!”

[Chúc mừng cô, đã kích hoạt thành công phố thương mại! Sắp đưa cô tới địa điểm đã chỉ định.]

Trong chớp mắt, An Dụ được dịch chuyển đến một khoảng đất trống, không khí nơi này sạch sẽ hơn hẳn. Cô hít một hơi thật sâu, suýt nữa khóc vì sung sướиɠ. Hồi nãy ngoài kia độc tới nỗi cô chỉ dám hít từng hơi một!

Ổn định lại, cô mới bắt đầu suy nghĩ kỹ về tình cảnh của mình hiện tại.

Nơi cô được truyền đến vẫn tối tăm như lúc trước. Sau khi mắt đã quen với bóng tối, cô cũng tạm nhìn rõ cảnh xung quanh. Đây có vẻ như một bãi hoang tàn đổ nát, khắp nơi là tàn tích của những công trình đen sì, nhiều chỗ còn sập đến không nhìn ra nổi hình dáng, từ xa trông chẳng khác gì mấy cái móng vuốt đang giương lên trời.

Khoan... lúc nãy nó nói đây là thế giới gì cơ?

Quái dị? Là cái “quái dị” mà cô nghĩ đến á! Cô nhìn đống bóng đen kia mà nổi hết da gà.

1266 lên tiếng trả lời trong đầu cô: [Đúng rồi, chính là cái thế giới có quái vật, ma quỷ, tinh linh bóng tối... thậm chí còn hay xảy ra hiện tượng dị biến nữa cơ! Diện tích nơi này rộng gấp ba lần châu Á lận! Tiềm năng phát triển siêu cao!]