“Không có việc gì thì sẽ không làm phiền ngươi. Muốn đi đâu chơi cũng được, chỉ cần đừng phạm pháp là được.”
Sau một lúc suy nghĩ, Sở Kiền Trạch nói: “Coi như là kết hợp chi phí du lịch và kỳ nghỉ phép.”
[Được nếu cần gì thì cứ gọi ta.]
Hệ thống nhanh chóng mở chế độ không ảnh.
Nó lập tức thu hồi câu nói vừa rồi, ký chủ ở thế giới này thực sự quá sáng suốt, quả đúng là thiên sứ!
Sở Kiền Trạch thấy hệ thống dễ dụ quá đi mất.
Đi dạo đến phía sau hoa viên, Sở Kiền Trạch đưa mắt nhìn quanh. Cảnh đêm thật đẹp, diện tích lại rộng, vô cùng thích hợp để tản bộ tiêu thực sau bữa ăn.
Dù sao thì anh cũng chỉ mới đến, cách thời điểm cốt truyện bắt đầu vẫn còn một khoảng.
Nghĩ vậy, anh bèn men theo con đường rải sỏi thong thả bước xuống.
Hai bên đường, ánh đèn lấp lánh rọi xuống mặt đất, vừa vặn sáng rõ khung cảnh mà lại không quá chói mắt. Tiếng nhạc du dương từ hội trường phía trước nhẹ nhàng bay tới hậu hoa viên, không còn bị lấn át bởi âm thanh nói chuyện ồn ào, trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Đi trong tiết tấu ấy, ngược lại lại có chút thú vui riêng biệt.
Sở Kiền Trạch vừa thưởng thức phong cảnh xung quanh, lại không ngờ chính bản thân mình cũng vô tình trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
“Vân tổng, có thể cho tôi nói vài lời được không?”
Chung Mục nhẹ nhàng nhấc váy đi lên ban công, nhìn về phía người đang đứng trước mặt, cố nén niềm ngưỡng mộ trong đáy mắt.
Vân Trú Giới khẽ nhíu mày, theo phép lịch sự hạ mắt nhìn cậu ta: “Cô là...”
“Tôi tên Chung Mục. Trước đó từng tham gia một bữa tiệc, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy. Thiếu chút nữa thì bị lừa, cũng may là có ngài cứu giúp. Tiếc là khi ấy ngài đi quá nhanh, tôi chưa kịp cảm ơn.”
Vân Trú Giới trầm ngâm giây lát, nhớ lại tình cảnh lúc đó, liền khẽ gật đầu: “Chào cô.”
Khóe môi Chung Mục cong lên, ánh mắt cong cong như trăng non, chính là nụ cười từng được fan ca ngợi là có sức hút nhất: “Vân tổng, nơi này có vẻ không tiện để nói chuyện. Hay là chúng ta cùng dạo một vòng hoa viên, vừa đi vừa trò chuyện?”
Vân Trú Giới bỗng nhớ tới người mà mình vừa nhìn thấy lúc nãy, dáng vẻ thảnh thơi dạo bước, như thể việc tản bộ là điều vô cùng hạnh phúc.
Ánh mắt hắn khẽ liếc về phía hậu hoa viên, nhưng người ấy đã chẳng còn chút bóng dáng nào.
Một cảm giác khó gọi tên len nhẹ qua tim. Vân Trú Giới khẽ nói: “Mười phút.”
Nghe được lời đó, nụ cười trên môi Chung Mục lại càng rạng rỡ: “Được.”
Hai người cùng rời khỏi ban công, đi xuống hậu hoa viên, khiến không ít ánh mắt dõi theo. Mọi người đều biết Vân Trú Giới là ai, nhưng người phụ nữ đi bên cạnh hắn là ai vậy?