Tôi Là Mẹ Của Phản Diện

Chương 1

Ngoài cửa sổ, cành lá cây ngô đồng xanh tốt, chim chóc ẩn mình trong tán lá thỉnh thoảng cất tiếng hót trong trẻo. Bầu trời xanh thẳm, quang cảnh tươi đẹp, ánh nắng ban mai tĩnh lặng chiếu qua khung cửa sổ tạo thành những vệt sáng lốm đốm như dát một lớp thủy quang trên mặt đất.

Khác hẳn với khung cảnh tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ, căn phòng đơn sơ, bừa bộn lại tĩnh mịch đến nặng nề. Đây là khu ký túc xá của nhà máy những năm 90, âm u ẩm thấp, không gian lại chật hẹp. Lớp sơn lót trên tường bong tróc từng mảng lớn, để lộ ra những vết loang lổ. Tấm kính cửa sổ vỡ một góc, được dán tạm bằng giấy báo nhưng gió lớn lại thổi thủng, rít từng cơn lạnh lẽo vào bên trong.

Phòng ngủ tám người, ngày thường ồn ào náo nhiệt. Nhưng giờ mọi người đều đã lên ca, trong phòng chỉ còn lại Trương Uyển Như.

Trương Uyển Như ngồi trên giường thở dốc. Cô vừa trải qua một cơn ác mộng. Cô mơ thấy mình sống trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. Thế giới mà cô đang sống, tất cả mọi thứ xung quanh cô đều là hư cấu dưới ngòi bút của tác giả. Nhưng trong tiểu thuyết, cô cũng chỉ là một nhân vật không mấy nổi bật, chỉ tồn tại để làm nền cho thân thế của phản diện.

Trong tiểu thuyết có một nhân vật phản diện vô cùng độc ác. Anh ta gϊếŧ người không gớm tay, trên tay nhuốm đầy máu tươi. Dĩ nhiên, ở hồi kết, anh ta bị liên minh chính nghĩa bắt giữ và đưa ra tòa án. Kẻ làm nhiều việc ác phải đón nhận sự trừng phạt của công lý.

Nhưng sau khi vai ác bị tử hình, tiểu thuyết lại có một đoạn miêu tả về bối cảnh của anh ta. Kẻ suýt chút nữa khiến phe chính diện bị tiêu diệt, kẻ gây ra tội ác suốt hơn nửa cuốn sách hóa ra lại có một tuổi thơ bất hạnh.

Anh ta bị chính mẹ ruột vứt bỏ khi còn nhỏ. Vì lẽ đó, từ nhỏ đến lớn anh ta đã phải chịu đựng ánh mắt lạnh lùng và sự chế giễu của người đời. Từ đó tính cách cũng trở nên khép kín, tự ti. Nỗi đau bị mẹ bỏ rơi cùng với khao khát tình thương đến cực đoan khiến tâm lý anh ta dần vặn vẹo. Cho đến sau này anh ta cầm dao, trở thành tên sát nhân mang trên mình mấy mạng người.

Mà cô, chính là người mẹ đã bỏ rơi phản diện khi còn nhỏ. Tuy trong tiểu thuyết miêu tả về cô rất ít, nhưng cô lại là nhân vật then chốt tạo nên bi kịch cuộc đời của nhân vật phản diện.

Trong cơn ác mộng, cô khi thì như một người đứng xem, nhìn những tình tiết tiểu thuyết lướt qua trước mắt như đèn kéo quân. Khi thì cô lại hóa thân thành một nhân vật trong tiểu thuyết, trải qua cuộc đời của nhân vật đó.

Ví dụ như hình ảnh cuối cùng của cơn ác mộng, kẻ sát nhân mang trên mình mấy mạng người bị áp giải đến trước vành móng ngựa. Cô là một khán giả dưới khán đài. Tiếng người ồn ào xung quanh, không ít người căm phẫn chửi rủa hành vi phạm tội của anh ta. Thẩm phán tuyên bố phán quyết cuối cùng, hỏi anh ta còn lời gì muốn nói.

Đáp lại thẩm phán là tiếng cười trầm thấp như một loại ma chú của anh ta. Nụ cười lan rộng trên mặt, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo đến không độ ấm. Đôi mắt nhuốm đầy máu tươi của kẻ gϊếŧ người không gớm tay khiến tiếng cười trở nên rợn người.

Tiếng cười không kéo dài lâu. Từ khi phiên tòa bắt đầu, anh ta dường như một người ngoài cuộc, vẻ mặt không chút để ý. Kể cả đối mặt với án tử hình, anh ta vẫn không hề có một tia sợ hãi. Cái chết đối với anh ta dường như chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể. Nhưng ngay lúc nụ cười lạnh băng kia dừng lại trên mặt, vẻ mặt thờ ơ suốt cả quá trình bỗng xuất hiện vài vết nứt. Không thể phán đoán trên mặt anh ta rốt cuộc là cảm xúc gì, anh ta chỉ hơi cúi đầu nói một câu.

"Nếu có thể lựa chọn, tôi thậm chí không muốn được sinh ra."

Khóe miệng kẻ ác máu lạnh vô tình hiếm khi lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng buồn bã. Những người xung quanh kinh ngạc nhưng không rõ nguyên do tại sao một tên đại ác nhân trước khi chết lại thốt ra những lời này. Còn Trương Uyển Như ngồi trong đám người thì đã khóc không thành tiếng từ lâu.

Trương Uyển Như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Không biết vì sao cô lại mơ thấy giấc mơ này, cũng không biết mọi chuyện trong mơ có phải là thật hay không. Hay cô thực sự đang sống trong một cuốn tiểu thuyết nào đó? Nhưng những cảnh tượng trong mơ lại chân thực như chính cô đã trải qua vậy.

Trương Uyển Như rời giường đến bồn rửa mặt. Một dãy bồn rửa mặt dài với hàng loạt vòi nước, nơi ngày thường ồn ào náo nhiệt. Nhưng giờ mọi người đã đi làm cả, yên tĩnh. Trương Uyển Như rửa mặt bên bồn, ánh mặt trời chiếu lên người cô, hắt xuống phía sau một cái bóng dài trên nền đất tĩnh lặng.

Không có nước ấm, mùa đông thật là ác mộng, mùa hè thì còn đỡ. Trên bồn rửa mặt có một chiếc gương đã sứt một góc, Trương Uyển Như chống tay lên thành bồn, nhìn người trong gương.

Cô gái trong gương không trang điểm gì cả, da dẻ khá tốt, ngũ quan cũng coi như tinh xảo. Mày liễu mắt hạnh, chiếc mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi xinh xắn, mái tóc dài xõa tung tự nhiên. Tất cả tạo nên một khuôn mặt thanh lệ xinh đẹp, một vẻ đẹp tiêu chuẩn của người phương Nam.

Ai mà ngờ được cô gái trẻ tuổi này đã có một đứa con trai 5 tuổi.

Việc sinh con là một sự cố ngoài ý muốn. Năm đó cô mới 18 tuổi, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi đại học, làm gì có thời gian kết hôn sinh con. Nhưng một sự cố đã làm xáo trộn cuộc đời cô. Cô cùng với một người đàn ông khác bị bắt cóc. Trong căn phòng tối tăm đó, bọn họ bị xích lại. Tên biếи ŧɦái kia cho bọn họ uống thuốc, vừa dùng máy quay phim chụp ảnh vừa hưng phấn kêu la.

Một thiếu nữ mười mấy tuổi làm sao chịu đựng được những chuyện đó. Đoạn ký ức đó trở thành một bóng ma không thể xóa nhòa trong cuộc đời cô. Sau này bọn họ trốn thoát được, cô nghĩ chỉ cần không gặp lại, không hồi tưởng lại, đoạn quá khứ này sẽ phai nhạt theo thời gian. Cô vẫn sẽ đi học, tốt nghiệp, thực hiện ước mơ vào đại học.

Nhưng một sự cố khác lại ập đến, cô mang thai. Cô đã nghĩ đến việc phá thai, nhưng lại phát hiện bản thân bị thiếu máu nghiêm trọng nên không thể phẫu thuật. Dường như số phận đang trêu ngươi cô.

Cô đành phải sinh đứa bé ra. Bởi vậy, cô lỡ mất kỳ thi đại học, lỡ mất cả đại học. Đoạn ký ức nhục nhã đen tối đó khiến cô muốn trốn chạy khỏi tất cả. Cô căm hận tất cả những ai mang đến cho cô sự nhục nhã ấy, thay đổi vận mệnh của cô. Bao gồm tên bắt cóc, người đàn ông kia, và cả đứa con này.

Và điều duy nhất cô có thể làm là trốn thật xa, không bao giờ gặp lại họ nữa.

Năm nay cô 24 tuổi, làm công nhân trong một xưởng may. Đã hơn 4 năm kể từ ngày cô rời đi.