Xuyên Qua Thú Thế: Ràng Buộc Hệ Thống Sinh Con

Chương 1.2: Xuyên đến đại lục thú nhân

Sinh dục, đối với nàng mà nói, chính là tự tìm đường chết.

Mà nàng, không muốn chết.

Đúng lúc này, rèm da thú nơi cửa động bị một người nào đó nhẹ nhàng vén lên.

Gió xuân se lạnh.

Dù người đến đã hết sức cẩn thận, rèm cũng nhanh chóng hạ xuống.

Nhưng cơn gió lạnh cắt da vẫn nhân cơ hội luồn vào, khiến Bạch Oánh Oánh đang tựa vào vách đá ăn quả phải run rẩy một cái.

Nàng vốn không còn sức, run lên một chút, quả trong tay liền rơi xuống đất.

Bạch Oánh Oánh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đến.

Là một thiếu niên vóc dáng nhỏ nhắn, diện mạo tuấn tú.

Hắn có mái tóc ngắn xám rối bời, trên mặt còn vết máu. Trên người khoác áo choàng da thú dơ bẩn đến mức khó nhận ra màu sắc ban đầu.

Chân đi giày da thú thô sơ, dùng dây buộc vòng vòng cố định.

Bạch Oánh Oánh thấy hắn, ký ức lập tức hiện lên.

Đây là thanh mai trúc mã của nguyên chủ, thú thân là một con thỏ xám, gọi là Lâm Hạ.

Lúc này.

Lâm Hạ đã bước đến trước mặt nàng, cẩn thận mở ra tấm da thú trong tay, lộ ra một khối thịt to bằng bàn tay, còn mang theo tia máu.

Hắn vui vẻ nói: “Oánh Oánh, mau nhìn này, ta mang cho nàng món ngon!”

Mùi máu tươi nhàn nhạt lan tỏa, khối thịt đỏ tươi có độ đàn hồi, rõ ràng là thịt mới.

Bạch Oánh Oánh ngửi thấy mùi máu trong không khí, nhìn khối thịt kia, đáng xấu hổ là nàng nuốt một ngụm nước bọt.

Tại mạt thế, một khối thịt “sạch sẽ, tươi mới” chính là vật phẩm xa xỉ.

Là thứ mà kẻ bình dân như nàng, ngay cả nhìn một cái cũng là xa vời.

Lâm Hạ có đôi mắt đen sáng, lúc này cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, thúc giục: “Mau ăn đi! Nàng đang mang bệnh, phải bồi bổ thêm.”

Những ngày qua, hắn luôn đưa đồ ăn đến cho nguyên chủ.

Ngoài đống trái cây chất đống, còn từng lén mang thịt khô từ nhà đến cho nàng.

Nguyên chủ cảm động, thắp lên hy vọng sống.

Thế nhưng sau khi Lâm Hạ rời đi, phụ thân hắn liền tới đòi lại miếng thịt khô ấy, còn nhục mạ nàng một phen.

Điều đó khiến nguyên chủ càng thêm tuyệt vọng, hoàn toàn buông bỏ ý niệm muốn sống.

Mà Lâm Hạ lại không hề hay biết. Chỉ cho rằng nàng vì phụ thân qua đời mà thương tâm sinh bệnh nên mới nằm liệt trên giường.

Hắn đâu biết, Bạch Oánh Oánh chân chính đã tuyệt thực mà chết.

Lần này Lâm Hạ mang đến thịt tươi, nếu là nguyên chủ có lòng tự tôn chắc chắn sẽ không nhận, nhưng nàng thì chẳng để tâm.

Bạch Oánh Oánh nhìn hắn nghiêm túc: “Chắc chắn là cho ta? Không cần trao đổi thứ gì sao?”

Tại mạt thế, nhận đồ ăn từ người khác, tức là ngầm đồng ý giao dịch.

Thiếu niên bị lời nàng làm cho bật cười: “Ta là thú phu tương lai của nàng, nuôi nàng là chuyện nên làm!”