Xuyên Qua Thú Thế: Ràng Buộc Hệ Thống Sinh Con

Chương 1.1: Xuyên đến đại lục thú nhân

Trong sơn động âm u, một thiếu nữ gầy yếu da bọc xương đang nằm trên giường đá phủ đầy da thú.

“Phụ thân, ta đến bầu bạn cùng người đây…”

Nàng nhắm mắt, hàng lệ cuối cùng chảy xuống, lướt qua mái tóc trắng khô khốc.

Bỗng chốc.

Thiếu nữ trên giường bỗng hóa thành một con thỏ trắng gầy gò, cuộn mình thành một khối nhỏ trên da thú.

Trong sơn động chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Một lúc sau.

Con thỏ trắng vốn đã không còn sự sống bỗng nhiên mở bừng mắt, trong đồng tử đen kịt không một chút lòng trắng.

Đôi mắt vốn to quá mức vì gầy yếu, giờ phút này lại trở nên dị thường, khiến người khác phải rùng mình.

Trong mắt nó lóe lên một tia thống khổ mang theo nhân tính, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Khi thỏ trắng lần nữa hóa thành hình người, linh hồn mới trong thân thể đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Thiếu nữ giơ tay xoa huyệt thái dương đang căng đau, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Bạch Oánh Oánh… nếu ngươi không muốn sống tiếp, vậy thân thể này liền giao cho ta.”

Bạch Oánh Oánh là một nữ tử nhân loại đến từ địa cầu, vào năm thứ năm của mạt thế bị chết đói, linh hồn bay đến đại lục thú nhân, dung nhập vào thi thể của một thỏ thú nhân giống cái có cùng tên.

Có lẽ, vì cả hai đều chết đói, nên mới có cơ duyên tương liên.

Cơn đau quặn trong bụng khiến Bạch Oánh Oánh rõ ràng ý thức được bản thân cần phải ăn.

Nàng khó nhọc lật người xuống giường, chỉ cảm thấy cả thân thể mềm nhũn, đi đứng nhẹ bẫng như giẫm trên mây.

Nàng yếu ớt vịn vào vách đá, trong ký ức tìm kiếm nơi cất giữ lương thực.

Cuối cùng, trong túi da thú ở góc hang, nàng tìm được một đống trái cây còn khá tươi.

Bạch Oánh Oánh cũng mặc kệ nó dơ hay sạch, trực tiếp cầm một quả đưa vào miệng.

Dù đói đến cực điểm, nàng vẫn nhai kỹ nuốt chậm, từng miếng đều ăn rất chậm rãi.

Nàng thân là người thường, có thể sống đến năm thứ năm trong mạt thế khan hiếm lương thực đã là chuyện không dễ dàng gì.

Tiết kiệm đồ ăn, đã sớm khắc vào tận linh hồn.

[Đinh… phát hiện ký chủ phù hợp điều kiện, đang tiến hành ràng buộc…]

Nghe được thanh âm này, Bạch Oánh Oánh nhíu mày, chỉ dừng một chút rồi lại bình tĩnh nhai tiếp.

[Đinh! Ràng buộc thành công.]

[Ký chủ Bạch Oánh Oánh, xin chào, ta là hệ thống sinh con “Nho Tử”. Chỉ cần sinh hài tử, liền có thể nhận được phần thưởng phong phú. Thiên phú hài tử càng cao, chất lượng phần thưởng càng lớn.]

[Xin ký chủ mau chóng tìm một người bạn đời có thiên phú cao để cùng nhau động phòng.]



Bạch Oánh Oánh nhả hạch quả cứng nhai không nổi ra, lại nhét vào miệng một quả khác, hoàn toàn không có chút ý muốn để tâm đến tiếng nói bên tai.

Nàng không muốn sinh con.

Ở mạt thế, mang thai là chuyện đáng sợ nhất.

Mang thai đồng nghĩa với việc ăn nhiều, hành động chậm chạp. Khi sinh sản, mùi máu tanh lan tỏa sẽ dẫn dụ dị chủng, lại thiếu thuốc thiếu y, rất dễ tử vong mẹ con.