Thợ Săn Nuôi Dưỡng Ca Nhi Góa

Chương 1

Thời tiết se lạnh, mặt sông đóng một lớp băng mỏng. Một thân ảnh gầy gò, xách thùng gỗ to hơn cả người, loạng choạng đi ra bờ sông.

"Bộp!"

Thùng gỗ phá vỡ lớp băng mỏng trên mặt sông. Đợi nước tràn vào thùng, Thanh ca nhi cố sức kéo lên, lê bước về. Thùng chỉ đựng được nửa thùng nước mà chàng đã thấy nặng.

Cánh tay gồng lên, vết thương chưa lành lại rỉ máu. Thanh ca nhi hít một hơi lạnh, nghiến răng đổ nước vào chum cao một mét.

Nước chưa đầy chum, Thanh ca nhi cúi đầu, xách thùng định đi thêm một chuyến nữa. Chưa đi được hai bước, chân bỗng mềm nhũn, chàng lảo đảo suýt ngã, thùng nước rơi xuống đất, lăn mấy vòng rồi được một bàn tay thon dài trắng trẻo nhặt lên.

"Đệ đệ sao lại bất cẩn thế, ngã bị thương thì phải làm sao?"

Chủ nhân của bàn tay đó cười khẽ, tiện tay ném thùng gỗ xuống chân Thanh ca nhi. Y đưa bàn tay được chăm sóc cẩn thận của mình ra, ngắm nghía tỉ mỉ.

"Trong nhà nhiều việc nặng nhọc thế này... Đôi tay này của ta là để cầm bút, những việc này ta tuyệt đối không thể làm."

Thanh ca nhi ôm bàn tay bị trầy xước, ngước nhìn người vừa nói. Đó là Từ Hối, nhị ca cùng cha khác mẹ của chàng, năm nay mười tám tuổi, tướng mạo khá đoan chính, nhưng vì quanh năm đọc sách, ít ra ngoài nên trông có vẻ yếu ớt.

"Ta phải chuyên tâm đọc sách, thi đỗ đạt. Phu tử luôn khen ta tiến bộ nhanh trong lớp, nói ta có số đọc sách. Đệ phải hầu hạ ta cho tốt, nếu ta thi đỗ, đệ cũng được thơm lây đấy."

Thanh ca nhi nhịn đau đứng dậy, nhặt thùng gỗ dưới chân, làm như không nghe thấy Từ Hối nói, quay người đi ra ngoài.

"Quay lại, Từ Thanh, ta bảo đệ quay lại mà đệ không nghe thấy sao?"

Bị phớt lờ, Từ Hối tức giận vô cùng, y lớn tiếng quát Thanh ca nhi. Thanh ca nhi vẫn không quay đầu lại, khiến y càng thêm nổi khùng. Y rút một thanh gỗ bên tường, hung hăng vụt vào lưng Thanh ca nhi.

Thanh gỗ chưa khô vụt vào người đau nhói. Lưng Thanh ca nhi chẳng mấy chốc đã rỉ máu, chiếc áo ngắn màu xám loang lổ một mảng lớn.

Thanh ca nhi nhắm mắt lại, nuốt tiếng nấc nghẹn ngào xuống, cổ họng tanh nồng. Chàng cuộn người trên mặt đất, cố gắng thu nhỏ mình lại, như muốn bảo vệ bản thân.

Không được phản kháng... Không được chống cự... Không muốn bị đánh đau hơn...

Sẽ nhanh thôi, nhịn thêm chút nữa, nhịn thêm chút nữa thôi...

"Nhị Bảo? Nhị Bảo đừng đánh nữa, vào ăn cơm thôi. Đừng chấp nhặt với đứa bồi tiền này, tối nay nương hầm gà cho con bồi bổ, chuyên tâm đọc sách. Nhà họ Từ chúng ta trông cậy vào con đấy!"