Sau khi bố trí xong xuôi, sự chú ý của nàng rơi vào nút Bắt Chước ở góc dưới bên phải tầm nhìn. Có vẻ như đây là năng lực mà Hệ thống hiển thị sau khi thu thập thông tin về tình hình cá nhân của nàng.
Giản Ngư ấn vào nút Bắt Chước để vào giao diện Bắt Chước.
[Xin điều chỉnh thuộc tính ban đầu của ngươi.]
[Điểm thuộc tính còn lại có thể phân phối: 10.]
[Nhan giá trị: ?]
[Trí lực: ?]
[Thể chất: ?]
[Gia cảnh: ?]
Nhìn giao diện quen thuộc này...
Giản Ngư: [Chẳng phải đây là bản tiến hóa của "Đậu Bỉ Nhân Sinh", trò chơi nhỏ trên web "Máy Mô Phỏng Cuộc Đời" hot rần rần năm 2021 sao!]
Hệ thống: [Sao ngươi không phàn nàn việc có 10 điểm mà phải chia cho 4 thuộc tính, không chia đều được?]
Giản Ngư: [Ta từ chối.]
Giản Ngư hiểu rõ loại trò chơi mô phỏng này. Nó dựa vào việc tích lũy điểm số qua nhiều lần chơi để nâng cao thuộc tính ban đầu, cuối cùng tạo ra một kết cục hoàn mỹ.
Nói cách khác, mỗi ván chơi chỉ là để làm quen với quy trình của trò chơi mà thôi.
Giản Ngư ấn 2/3/3/2 để tăng chút chỉ số thuộc tính, rồi vào giao diện rút thăm thiên phú mười chọn ba.
Nhưng với cái vận xuyên không thành Slime của nàng, không ngoài dự đoán, cả mười cái nàng rút ra được đều xám xịt. Toàn là thiên phú phế thải.
Giản Ngư miễn cưỡng chọn ra ba cái không quá vô dụng nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
[Yếm Đỏ (Xám): Giảm tỷ lệ tử vong khi còn nhỏ.]
[Biểu Hiện Tốt Đẹp (Xám): Được giảm án sau khi vào tù.]
[Chỉ Là Không Muốn Thôi (Xám): Sẽ không vào được Thanh Hoa - học phủ cao nhất thế giới này.]
[Nhắc nhở: Sau khi bắt đầu mô phỏng, ký ức sẽ liên tục truyền đến ký chủ, xin ký chủ tiến hành mô phỏng ở một nơi an toàn.]
Slime Giản Ngư nhìn trái nhìn phải, nhắm vào một cái cây đại thụ bên cạnh.
Nếu còn là người, nàng sẽ tìm một cái hang động để trú ngụ, nhưng là Slime thì tìm một cái cây lớn trốn tạm chẳng phải còn tốt hơn hang động sao?
Dùng kỹ năng cắn nuốt gặm một miếng vỏ cây. Rồi dùng thân thể hút miếng vỏ cây đó lên, nghiêng người về phía trước để vào thân cây. Sau đó chỉ cần đặt lại miếng vỏ cây đã lấy xuống về chỗ cũ. Vậy là có thể đến được phần lõi gỗ của thân cây.
Giản Ngư: [Cho ở nhờ chút nhé!]
Đại thụ: [...]
[Đang tiến hành chọn thế giới.]
[Đang tiến hành chiếu ý thức.]
[Bắt đầu mô phỏng.]
[Ngươi tỉnh lại, phát hiện mình lại xuyên không một lần nữa. Thật đáng mừng, lần này thân thể của ngươi là một cô gái bình thường. Chỉ là các bộ phận cơ thể có chút co lại, trở thành một đứa trẻ 6 tuổi.]
Giản Ngư: [Ta hỏi cái hệ thống này có phải hơi bị lầy không vậy?]
[Thông qua những mảnh ký ức ít ỏi của nguyên chủ, ngươi biết mình đã xuyên đến một thế giới tu chân.]
[Nơi này có những quốc gia thế tục, những môn phái tu tiên, và cả yêu ma quỷ quái ăn thịt, uống máu người. Rõ ràng khác hẳn xã hội hòa bình mà ngươi từng sống.]
[Ngươi biết rằng môn phái tu chân gần đây cứ mười năm lại mở núi chiêu mộ đệ tử một lần. Trong lòng ngươi chấn động mạnh mẽ, có một tia nóng lòng muốn thử, khao khát nắm giữ sức mạnh siêu phàm.]
[Xin hãy quyết định hành động tiếp theo của ngươi. Chú ý: Nhân vật trong trình mô phỏng có cuộc sống riêng, ký chủ chỉ có thể lựa chọn hoặc thao tác nhân vật ở những thời điểm nhất định.]
[A. Làm việc nhà nông.]
[B. Nói với cha mẹ rằng ngươi muốn đi học.]
[C. Nói với cha mẹ rằng ngươi muốn tu tiên.]
[D. Tự mình hành động (Hành động lực -1).]
[Tính cách người Trung Quốc luôn thích điều hòa, thỏa hiệp. Nếu ta nói muốn đi học, cha mẹ nhất định sẽ lấy lý do "con gái không cần tài giỏi" để từ chối. Nhưng nếu ta cứ khăng khăng đòi tu tiên, có lẽ cha mẹ sẽ cho ta đến trường tư thục học đạo lý.]
Hệ thống: [Xin lỗi, không có kiểu "dục cầm cố túng" đó đâu.]
Giản Ngư: [Tiếc thật.]
Tóm lại, sau một hồi cân nhắc, Giản Ngư quyết định chọn phương án an toàn.
[Ta chọn A.]
[Làm việc đến nơi đến chốn cũng có thể coi là một thái độ sống tốt. Dù sao gia cảnh của ngươi chỉ được 2 điểm, nhỉnh hơn bần nông một chút thôi. Ngươi thuộc loại trung nông nghèo. Ngoài hai mẫu đất khai hoang được, còn phải thuê đất của địa chủ trong thôn để trồng trọt. Quanh năm suốt tháng, cuộc sống tầm thường và túng quẫn.]
Một loạt ký ức về công việc đồng áng ùa vào đầu Giản Ngư, kéo theo đó là vô vàn ký ức về sự đói khát.
Ăn không đủ no, luôn thấy đói bụng, chỉ có thể uống nước lã để lấp đầy dạ dày. Uống nhiều nước lã không chỉ dễ bị tiêu chảy mà còn phải đi WC vào ban đêm. Đi WC xong thì bụng lại trống rỗng, đói đến mức không ngủ được.
Sáng sớm tỉnh dậy cũng không có bữa sáng. Được cái là đói quá nên cũng không thèm ăn lắm, nhưng khổ nỗi khi ra đồng làm việc thì lại không có sức lực. Khổ sở làm đến trưa mới về nhà ăn được một bữa cơm, nhưng toàn là cơm không, chẳng có thức ăn gì nên rất dễ mệt mỏi.
Buổi chiều lại tiếp tục làm việc dưới cái nắng gay gắt. Đến khi mặt trời lặn mới về nhà xem có gì nhét kẽ răng không. Nếu không có thì lại tiếp tục uống nước lã để đối phó. Cứ thế trải qua một ngày thống khổ khiến tinh thần chết lặng.