Cá Nhỏ Bạc Hà

Chương 18

Anh không thô lỗ, cũng chẳng phải kiểu lạnh nhạt đến tàn nhẫn, nhưng có một vẻ kiêu ngạo bẩm sinh khiến người ta khó tiến lại gần.

Không ngạo mạn, nhưng luôn có một bức tường vô hình giữa anh và phần còn lại của thế giới.

Dù quen biết hay xa lạ, Dư Qua vẫn luôn giữ khoảng cách. Anh không thích đùa, cũng không bao giờ dễ dàng hòa nhập.

Ngoại trừ cô em gái ruột của mình, dường như chẳng ai lọt được vào thế giới riêng tư của anh.

Chỉ là Y Y từng nghĩ, có lẽ Từ Y Đồng sẽ là một ngoại lệ.

Cô ấy từng kinh ngạc khi biết hai người họ đã kết bạn WeChat. Trong khoảnh khắc đó, cô ấy gần như không thể tin nổi.

Dù rất quý mến Từ Y Đồng, cũng sẵn lòng ủng hộ nếu cô thực sự theo đuổi được Dư Qua, nhưng trong lòng vẫn có một cảm xúc khó tả.

Không phải ghen tị.

Cũng chẳng phải thất vọng về Từ Y Đồng.

Chỉ là một nỗi hụt hẫng mơ hồ, như thể một điều gì đó cao quý trong cô bỗng chốc bị kéo xuống.

Thì ra, Dư Qua cũng chỉ là một người đàn ông, vẫn sẽ bị rung động bởi một cô gái xinh đẹp, có chút điều kiện.

Thì ra, cái “khác biệt” mà cô từng cho là tồn tại ở anh, hóa ra cũng không chắc chắn đến vậy.

Y Y đưa tay vuốt tóc, vờ cúi xuống uống nước, nhân đó lén liếc nhìn Dư Qua.

Vẻ mặt anh vẫn bình thản, tựa như mọi chuyện xảy ra ban nãy chẳng liên quan gì đến mình.

Và chính điều đó lại khiến người ta không thể rời mắt.

Không thiếu người đẹp trai, nhưng cái đẹp của Dư Qua có một cấp bậc riêng, đẹp mà không tự biết mình đẹp, lạnh nhạt mà không hề phô trương.

Sự yêu mến của người khác đối với anh, dường như là điều quá đỗi bình thường, đến mức anh chẳng buồn quan tâm.

Chính sự hờ hững ấy lại trở thành nguyên nhân khiến người ta càng muốn hiểu, càng muốn tiến lại gần.

Giống như một mặt hồ phẳng lặng, khiến người ta muốn biết: rốt cuộc, ai có thể làm mặt hồ ấy dậy sóng?

Một lúc sau, Y Y thu lại ánh mắt và suy nghĩ lan man.

Quả nhiên.

Dư Qua vẫn là Dư Qua.

Đóa hoa trên vách núi vẫn là đóa hoa trên vách núi.

Người ta có thể ngưỡng mộ, có thể theo đuổi, nhưng mãi mãi chẳng thể hái xuống.

Hoàng hôn buông xuống, Thượng Hải như khoác lên mình màu cam chín mọng, vừa mềm mại, vừa mỏi mệt, giống hệt tâm trạng Từ Y Đồng lúc này.

Cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn khung cảnh vụt qua bên ngoài, đôi mắt trống rỗng.

Cành hoa hồng bên cạnh cũng rũ xuống, y như chủ nhân của nó.