A Văn nhìn cảnh tượng đó, cảm giác quen quen, bật cười: “Lần trước là bó hồng từ sa mạc Gobi, lần này là gì vậy? Cũng kỳ công không kém.”
Từ Y Đồng mỉm cười rạng rỡ: “Lần này là tôi tự đặt làm riêng đó.”
“Wow.”
A Văn không nhịn được cảm thán: “Trông nặng lắm đấy, cẩn thận nhé.”
“Anh yên tâm.”
Là con gái lớn lên trong vùng Giang Tô - Chiết Giang - Thượng Hải, từ nhỏ đến lớn Từ Y Đồng chưa từng phải động tay vào việc nặng.
Thế nhưng lúc này, ôm một món quà to đùng thế kia, cô lại chẳng thấy mỏi chút nào.
Cả người tràn đầy sức mạnh, tất cả chỉ vì sắp được gặp Dư Qua.
Từ Y Đồng vội vã chào tạm biệt, để lại sau lưng ánh mắt tiễn đưa đầy phức tạp của cả nhóm.
Bóng lưng cô loạng choạng nhưng vẫn kiên quyết, mang theo một nét bướng bỉnh không giấu được.
Mãi đến khi cánh cửa khép lại, cả căn phòng mới rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát. Bất ngờ, ai đó khẽ buông một tiếng thở dài:
“Fish thì có gì hơn người chứ.”
“Đúng đấy, sao những ngày tháng tươi đẹp lại rơi hết vào tay anh ấy vậy trời.”
Còn bó hoa khổng lồ ấy nhìn thì tưởng chỉ là một bó hồng khéo tay gói lại, nhưng bên trong thực chất là cả một “bí mật” ngọt ngào do chính tay Từ Y Đồng kỳ công chuẩn bị.
Từ khi biết được khẩu vị của Dư Qua, cô lập tức lao vào lướt Tiểu Hồng Thư, miệt mài nghiên cứu hàng tá review rồi chọn lọc ra 16 loại bánh quy được dân mạng đánh giá cao nhất.
Trong số đó, có vài loại cực kỳ khó mua, cô phải nhờ bạn bè sống ở nước ngoài gom từng hộp mới đủ.
Còn biết làm sao?
Ai bảo cô lại đem lòng thích một người vừa kén chọn vừa lạnh lùng đến thế?
Lần trước mang tặng một bó hồng tươi thắm mà anh chẳng thèm liếc mắt, lần này đổi sang bánh quy, chẳng lẽ vẫn không lay động nổi?
Chỉ cần nghĩ đến phản ứng bất ngờ của anh, lòng cô lại trào dâng một niềm vui không tên.
Đèn vàng vừa bật lên, xe cộ vυ't qua như tên bắn.
Chiếc xe cuối cùng không kịp vượt đèn đỏ liền tức tối nhấn còi inh ỏi. Trên con phố toàn quán lẩu và nướng, không khí ngập mùi khói cay sặc mũi.
Giữa ồn ào hỗn loạn ấy, một tiếng gọi đầy hào hứng vang lên: “Hi, anh đẹp trai!”
Dư Qua theo phản xạ quay đầu.
Một bó hoa to tổ chảng, gần bằng nửa người, được gắn thêm chiếc nơ bướm đỏ rực, đang lắc lư tiến lại gần anh.
Anh chưa kịp định hình chuyện gì thì đã đưa tay đỡ lấy theo phản xạ.