Cá Nhỏ Bạc Hà

Chương 13

Còn chưa dứt lời, đầu anh ta đã bị đội trưởng vỗ cho một cái đau điếng.

“Đậu má! Đau quá!”

Đội trưởng nghiêm mặt quát: “Tối nay anh luyện thêm hai tiếng!”

Tiểu C lập tức hùa theo: “Chuẩn luôn!”

Anh ta ra sức bênh vực đồng đội đường dưới: “Nếu Fish mà không di chuyển, chẳng lẽ trông chờ ông gánh team hả?”

Roy trợn mắt, lập tức nhào vào quần thảo với Tiểu C.

Cả nhóm náo loạn ồn ào chẳng có chút dáng vẻ nghiêm túc nào. Mãi đến khi buổi họp kết thúc, họ rủ nhau đi ăn, Roy và Tiểu C vẫn còn cãi nhau chí chóe.

Hai người đi đầu, Tiểu C đẩy cửa căn phòng riêng đã đặt trước thì bất chợt khựng lại.

Ngồi cạnh cửa sổ là một cô gái với mái tóc xoăn nhẹ đang cúi đầu nghịch điện thoại. Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu lên.

Là một cô gái rất xinh.

Không chút lúng túng khi thấy người lạ, cô mỉm cười chào: “Hi!”

Tiểu C đỏ bừng mặt, lắp bắp đáp lại một tiếng “hi” nhỏ xíu.

Thấy anh ta cứ đứng chắn cửa, Roy bực mình đẩy vào: “Làm gì ngẩn ra đấy, vào đi!”

Đúng lúc đó, Từ Y Đồng ngẩng đầu, nhiệt tình vẫy tay: “Hi, chào mọi người! Lại gặp rồi!”

Cả nhóm vừa rồi còn ồn ào, giờ lại đồng loạt im lặng vài giây trước cô gái lạ mặt này.

Y Y nhanh nhẹn lên tiếng: “Đây là bạn em, tình cờ gặp nhau ở đây thôi, cùng ăn một bữa nhé, không phiền chứ?”

Từ Y Đồng liền đứng dậy xua tay: “Tôi không ăn ké đâu, để hôm khác nhé. Bạn tôi còn đang đợi, tôi chỉ mang đồ đến rồi đi liền.”

A Văn đánh giá cô từ đầu đến chân, ánh mắt chứa nét thích thú: “Hóa ra là cô à? Người đẹp, lại gặp rồi nhỉ.”

Lần trước, sau lễ xuất quân của giải liên khu vực, Dư Nặc đã đưa cô đến ăn cùng.

Từ Y Đồng rất nhiệt tình, trò chuyện rôm rả với A Văn cả chục phút, còn kết bạn WeChat nữa.

“Chào mọi người.”

Cô vừa nói vừa nhìn ra phía sau, ngập ngừng như định hỏi điều gì.

Roy đã hiểu ngay, cười: “Cô tìm Fish đúng không? Anh ấy đang gọi điện ngoài kia kìa.”

“Được nha.”

Từ Y Đồng xách chiếc túi Chanel nhỏ, rồi bất ngờ cúi người... từ dưới đất nâng lên một vật thể khổng lồ.

“…”

Căn phòng như bị đóng băng trong chục giây.

Will chết lặng, Roy thì há mồm không khép nổi.

Lại trò gì nữa đây?

Tiểu C vội vàng kéo ghế, nhường đường cho cô. Thấy cô di chuyển khó khăn, anh ta không nhịn được hỏi: “Chị… có cần em giúp không?”

Nhưng Từ Y Đồng kiên quyết lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi tự làm được.”